Không khí bỗng chốc tĩnh lặng, Trần Bắc Chi vươn tay, mệt mỏi xoa huyệt thái dương.
"Xin lỗi, để cậu thấy chuyện xấu hổ."
Lời này nói với Ninh Cận.
Người đàn ông không phản ứng, một lúc sau mới động tay.
Không biết anh ấy từ đâu lấy ra hai tờ khăn giấy, đưa cho Trần Bắc Chi.
"Lau đi, bẩn đấy."
Trần Bắc Chi cười nhẹ, nhận lấy.
Không ai để ý đến Trần Tế nữa.
Hai người một trước một sau bước ra ngoài.
Trần Bắc Chi ném khăn giấy vào thùng rác ngoài cục.
"Chuyện nhà chúng tôi năm đó, cậu…"
Ninh Cận đứng bên cạnh, cúi đầu châm điếu thuốc.
"Nghe qua rồi."
Nhà họ Trần có ba người con, Trần Bắc Chi là con thứ hai. Trên cô và Trần Tế là anh cả Trần Quan Nam. Ninh Cận không chỉ nghe qua, còn từng gặp.
Bắc Kinh nhỏ như vậy, chỉ có vài gia đình tiếng tăm.
Sau này Trần Quan Nam chết trong tai nạn xe, quyền lực nhà họ Trần rơi vào tay Trần Bắc Chi.
Nhưng khi anh ta chết, có ẩn tình gì hay không, không ai biết.
Người phụ nữ gật đầu.
"Sau khi Trần Tế ở trong đó đủ tám tháng, tôi sẽ quản chặt, không để nó ra ngoài nữa."
"Không cần nói với tôi."
Khói thuốc che mờ mắt Ninh Cận.
"Tôi đi đây."
Trần Bắc Chi không nói nữa, Ninh Cận thực sự không quan tâm mấy chuyện lộn xộn nhà họ. Điều duy nhất anh ấy quan tâm là Ninh Uyển và Trần Tế bị xử lý thế nào.
Ông cụ từng nói không sai.
Nhà họ Ninh là nhà trong sạch nhất Bắc Kinh.
"Đội mũ vào, ngoài trời nắng lắm."
Tống Thanh Yến vươn tay lấy chiếc mũ lưỡi trai trên mắc áo, đội lên đầu Ninh Uyển. Anh cẩn thận nhìn cô từ đầu đến chân rồi hỏi.
"Bôi kem chống nắng chưa?"
Cô gái nhỏ bật cười.
"Chúng ta đi du lịch à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!