"Chị không quan tâm gần đây em làm gì, lập tức dừng lại ngay."
Ở đường Lâm An có không ít gia đình giàu có, trời đã vào hè. Trần Tế đổi giày ở cửa, thong thả bước vào bếp, mở tủ lạnh, lấy một que kem.
"Từ bao giờ đến lượt chị quản tôi?"
Người phụ nữ liếc anh ta.
"Em cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng liên lụy đến chị và bố."
"Liên quan gì đến chị?"
Bao bì que kem bị xé ra, ném vào thùng rác.
Trần Tế tựa vào cạnh bếp.
"Cổ phần nhà mình có liên quan gì đến chị?"
Một người giúp việc đứng cạnh người phụ nữ, cúi người rót cho cô ta một tách trà đen. Cô ta gật đầu, không nhìn Trần Tế, nhàn nhạt nói.
"Em không biết à? Tuần trước bố đã chuyển cổ phần sang tên chị rồi."
"Loại bại hoại như em ở nhà ăn không ngồi rồi chị không ý kiến. Nhưng nếu em còn gây ra chút chuyện gì, đừng hòng mang họ Trần nữa."
Que kem bị cắn hai miếng bỗng bị ném mạnh xuống đất, Trần Tế tiến lên hai bước, chỉ vào cô ta.
"Tôi thấy lão già Trần Bình này già rồi nên đầu óc cũng hồ đồ! Chuyển cổ phần cho loại người dan díu với anh trai mình như chị!"
Câu nói sau là điều cấm kỵ trong nhà họ Trần, giờ bị Trần Tế thẳng thừng lôi ra khiến ngay cả người giúp việc cũng giật mình run rẩy.
Người phụ nữ vốn bình tĩnh khép mắt lại, đứng dậy khỏi sofa.
"Em im miệng! Em nghĩ chị không biết anh cả chết thế nào à?"
Cô ta hít một hơi, ép mình bình tĩnh.
"Mọi chuyện em làm trước đây chị biết hết. Đây là lời cảnh cáo cuối cùng."
Nói xong, cô ta xách túi trên sofa rồi bỏ đi.
Trần Tế vẫn đứng tại chỗ, một lúc sau mới cười khẩy, tức đến phát run.
Cơn giận không có chỗ trút, cuối cùng đổ lên tách trà đen.
Trần Tế ngồi xuống sofa.
"Cô còn rót trà đen cho chị ta, trà này rẻ lắm à mà rót cho chị ta? Chị ta uống được một ngụm chưa?"
"Khó khăn lắm cô cả mới về một lần…"
"Chị ta chết cùng Trần Quan Nam trong vụ tai nạn thì tốt hơn!"
Lời chị gái nói không được anh ta để tâm, công tử ăn chơi ở đường Lâm An
- Trần Tế vẫn cứ làm theo ý mình.
Đến ngày thi tháng, không biết anh ta nghĩ gì, nhất quyết đòi đưa Trần Tùng Như đi. Xe chạy qua hết đèn giao thông này đến đèn giao thông khác, tay Trần Tế gõ không ngừng trên vô lăng.
Trần Tùng Như thở dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!