"Bạn ơi, cơm của bạn không ăn được đâu…"
Ninh Uyển sững sờ, cúi đầu nhìn đĩa cơm của mình: "Của mình á?"
Cô gái nhắc nhở gật đầu: "Lúc nãy bạn đi lấy bát đũa, có người… nhỏ ít keo dán vào đĩa cơm của bạn… Bạn cẩn thận nhé…"
Cô gái ngập ngừng, mỉm cười cảm ơn cô bạn đó.
Rồi cô ngồi xuống, cầm đũa khuấy đĩa cơm bị nhỏ keo.
Đó là đĩa cơm cô mua với giá tám tệ.
Ninh Uyển đứng dậy lần nữa, bưng đĩa cơm đổ đi. Sau đó cô bước ra khỏi căng tin. Bỏ một bữa cũng chẳng sao, dù sao gần đây cô cũng chẳng có tâm trạng ăn uống.
Chỉ khi Tống Thanh Yến nấu, cô mới cố nén cảm giác buồn nôn để ăn được một chút.
Giờ nghỉ trưa, Ninh Uyển ra ngoài đi vệ sinh, lúc định đẩy cửa bước ra thì phát hiện cửa bị khóa.
Lại là chiêu trò cũ.
Ninh Uyển thở dài tựa vào cạnh cửa, đếm thời gian từng giây từng giây. Cô bắt đầu tự đánh cược xem lần này sẽ bị nhốt bao lâu. Bác lao công dọn vệ sinh phải mất bao lâu mới phát hiện ra cô?
Chắc phải vài tiết học.
Cô tự giễu cười một cái, dù sao ở trường cũng chẳng ai quan tâm đến cô.
"Ôi, cô bé, sao lại bị nhốt trong này nữa rồi?"
Bác lao công là người miền Nam, giọng nói dịu dàng, có lẽ vì gặp Ninh Uyển nhiều lần, bác luôn gọi cô là "cô bé".
Ninh Uyển mỉm cười: "Cháu không cẩn thận, cửa này hình như có vấn đề. Xin lỗi bác, lại làm phiền bác rồi."
Bác lao công giúp cô chỉnh lại nếp áo nhăn: "Nói gì thế, bác chỉ tiện tay mở cửa cho cháu, có gì mà phiền. Bác sẽ báo lên lãnh đạo, để họ cho người kiểm tra ổ khóa này."
"Sao lại thế chứ, nhốt cô bé của chúng ta bao nhiêu lần rồi…"
Dường như bác ấy nhận ra điều gì không ổn, trượt tay xuống từ ống tay áo, nắm lấy tay Ninh Uyển: "Cô bé, nói thật với bác, có phải có người bắt nạt cháu không? Nếu có, cháu phải nhanh chóng nói với thầy cô và người nhà, chuyện này không thể giấu được."
Đó là một bàn tay thô ráp nhưng ấm áp.
Chai sạn trên đầu ngón tay là dấu vết của những năm tháng lao động. Ninh Uyển cúi đầu nhìn hai bàn tay đan vào nhau, bỗng cảm thấy đây mới là bàn tay mà cô từng tưởng tượng, bàn tay của một người mẹ yêu thương cô.
Cô cười: "Không có đâu ạ, cháu đáng yêu thế này, sao có người bắt nạt cháu được. Bác đừng lo."
Bác ấy thở phào, cũng cười theo cô: "Đúng thế, cô bé của chúng ta đúng là đáng yêu thật."
Ngày tháng cứ trôi qua trong mơ hồ.
Lâm Chi Hứa vẫn đang nằm viện dưỡng thương, không quên nhắn tin hỏi Ninh Uyển mỗi ngày ở trường thế nào. Câu trả lời của Ninh Uyển luôn giống nhau, nói mình ổn, bảo cô ấy đừng lo. Khi rảnh cô sẽ đến bệnh viện thăm.
Ở trường, dường như cô đã trở thành "dịch bệnh".
Những lời lẽ trên diễn đàn ngày càng quá đáng, Ninh Uyển trên đó như thể là một con người hoàn toàn khác.
Bắt nạt bạn học, đe dọa người khác, còn động tay đánh người.
Một số người khi đi ngang qua Ninh Uyển, chẳng hề kiêng dè mà bàn tán về những "tội ác" của cô với người bên cạnh.
Càng ngày càng nhiều người ghét cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!