"Chú, chuyện hôm nay chú đừng nói với bố cháu, phiền chú khi nào cần thì nói dối giúp cháu để bố không biết."
Khi xe sắp dừng lại, Tô Hoài Cẩn nhìn ngôi nhà ngoài cửa sổ, bất ngờ lên tiếng. Cô ta hít một hơi: "Chú cứ để cháu xuống đây, cháu tự về."
Từ Đống gật đầu nhưng vẫn không yên tâm dặn dò Tô Hoài Cẩn vài câu.
Dường như cô gái lắng nghe rồi bước xuống xe, đi vào ngôi nhà.
Vào nhà, người làm vườn đang cắt tỉa ngoài vườn gọi một tiếng "cô chủ", Tô Hoài Cẩn gật đầu nhưng thực sự không đủ sức để nặn ra một nụ cười.
Mẹ cô ngồi trên sofa trong phòng khách, tay cầm một cuốn tạp chí.
Thấy cô về sớm, mẹ Tô không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ liếc nhìn một cái rồi lại cúi đầu xem tạp chí: "Gần đây con có luyện thư pháp không?"
Tô Hoài Cẩn đứng ở lối vào thay giày: "Gần đây con đang học piano…"
"Đừng tìm cớ."
Lời mẹ nói không mang cảm xúc nhưng vẫn toát lên sự cứng rắn như thường lệ. Bà lật sang một trang: "Hồi nhỏ Ninh Uyển cũng học những thứ này như con. Sao con bé không bỏ bê?"
"Mẹ, mẹ đừng nhắc đến cô ấy nữa được không? Bây giờ cô ấy có học gì nữa đâu?"
"Kỳ thi vừa rồi con thua nó sáu hạng, gần bảy mươi điểm."
Mẹ Tô gập tạp chí lại, đứng dậy: "Mẹ không biết gần đây con nghĩ gì, bảy mươi điểm. Tô Hoài Cẩn, mẹ tốn bao nhiêu tiền cho con đi học thêm, kiến thức đó đi đâu rồi?"
Tô Hoài Cẩn hít một hơi, bỗng cảm thấy nghẹn thở.
"Tối nay bố con sẽ về, chắc ông ấy muốn nói về tình hình gần đây của con. Đừng để bị người khác vượt qua, làm mất mặt nhà mình."
"Con biết rồi."
…
"Hôm nay có bị thương không?"
Ninh Uyển lắc đầu, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì. Cô chỉ cúi đầu, bước theo Tống Thanh Yến, máy móc đi về phía trước.
Ba lô trên vai cô nặng trĩu, vì vội đi nên cô nhét hết mọi thứ vào.
Lúc trước không cảm thấy gì nhưng sau khi nói lời tạm biệt với Lâm Chi Hứa, khoảnh khắc đeo ba lô lên, cô cảm giác như đang cõng cả một ngọn núi.
Chắc hẳn cô đã mang về một nửa số sách trong ngăn bàn ở trường.
Tống Thanh Yến vươn tay, lấy ba lô từ vai Ninh Uyển xuống.
Mãi đến khi Tống Thanh Yến đưa cô dừng trước trạm xe buýt, Ninh Uyển mới định thần lại: "Anh Thanh Yến, anh không hỏi em gì sao?"
Nếu là Ninh Cận chắc đã sớm hỏi: tại sao hôm nay em đánh nhau, tại sao đè người khác xuống đất, tại sao bạn em lại phải nhập viện.
Tống Thanh Yến nói: "Em muốn nói không?"
Anh nhìn Ninh Uyển, khẽ mỉm cười: "Anh tin Uyển Uyển của chúng ta, em không phải đứa trẻ tùy tiện bắt nạt người khác. Nếu thực sự làm vậy, chắc chắn là vì đối phương quá đáng."
Xe buýt dừng trước mặt họ, Tống Thanh Yến nắm tay Ninh Uyển bước lên: "Khi nào muốn nói thì nói với anh, không sao đâu."
"Nhưng anh chỉ có một yêu cầu, đó là bất kể lúc nào em cũng phải lo cho bản thân trước. Đừng để mình bị thương."
Xe bắt đầu lăn bánh, Ninh Uyển nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, trong khoảnh khắc bỗng nảy ra ý nghĩ muốn kể hết mọi chuyện thời gian qua cho anh nghe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!