"Xin chào, có phải phụ huynh của Ninh Uyển không ạ? Tôi là giáo viên của em, em ấy xảy ra chút chuyện ở trường, không biết anh chị có thời gian đến một chuyến không?"
Trên hồ sơ trường học, số điện thoại phụ huynh mà Ninh Uyển điền là của mẹ cô.
Lời của Giám thị Hói theo luồng không khí lạnh trong phòng lọt vào tai, Ninh Uyển chỉ lặng lẽ lắng nghe. Gần như không cần nghĩ, cô cũng đoán được câu trả lời của mẹ.
Chúng tôi đang ở nước ngoài, không rảnh để quan tâm.
Từ tiểu học đến giờ, cô không nhớ nổi bố mẹ đã tham dự họp phụ huynh bao nhiêu lần, chắc chỉ khoảng hai hoặc ba lần.
Giám thị ngẩng đầu nhìn cô, thở dài: "Không sao, không sao. Vậy anh chị xem trong nhà còn ai rảnh, nhờ người đó đến một chuyến nhé?"
"Được, tôi sẽ đợi."
Điện thoại bị cúp, ông lại bắt đầu gọi cho phụ huynh của Tô Hoài Cẩn.
Thời gian trôi qua rất chậm, không biết bao lâu sau, cửa văn phòng vang lên tiếng gõ.
Ninh Uyển bắt đầu đoán xem người đến sẽ là ai, là giáo viên khác hay bố của Tô Hoài Cẩn? Hay là một trong những cô chú của cô ta?
"Mời vào."
"Xin làm phiền."
Là Tống Thanh Yến.
Cô đoán sai hết, người đến là Tống Thanh Yến.
Anh đeo ba lô, tóc rối bù, có lẽ vì vội vàng đến đây.
Mũi Ninh Uyển cay xè, cô kìm nén cảm xúc, khẽ nói: "Anh… xin lỗi."
Xin lỗi, vì luôn làm phiền anh.
Tống Thanh Yến bước tới, đặt tay lên vai cô, vỗ nhẹ: "Không sao."
Nói xong, anh chào giám thị: "Chào thầy, em là anh trai của Ninh Uyển."
Lúc này, bố của Tô Hoài Cẩn vẫn chưa đến, cũng không thể để không khí cứ căng thẳng mãi. Giám thị khách sáo vài câu với Tống Thanh Yến, lấy cốc rót cho anh một ly nước. Sau đó ông kể lại sự việc một cách ngắn gọn.
"Cơ bản là vậy, lát nữa khi bố của Hoài Cẩn đến, hai bên phụ huynh trao đổi một chút xem xử lý thế nào."
Tống Thanh Yến gật đầu, Ninh Uyển ngồi bên cạnh anh.
Cô gái cắn môi, cả trái tim như đang lơ lửng.
Hồi nhỏ cô cũng thường gây rắc rối, trèo cây hái ngói, bị ông bà mắng cũng chưa từng cảm thấy thế này. Cô có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi trong lòng mình và cũng đại khái biết mình đang sợ điều gì.
Sợ Tống Thanh Yến nghĩ cô là một đứa trẻ hư.
Sợ Tống Thanh Yến cảm thấy cô phiền phức rồi không quan tâm đến cô nữa.
Ninh Uyển khẽ động tay, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của Tống Thanh Yến. Ánh mắt chàng trai lướt qua, dừng lại trên bàn tay cô, không nói gì. Một lúc sau anh vươn tay, đặt lên tay cô, vỗ nhẹ an ủi hai cái.
Điện thoại văn phòng bất ngờ reo lên, giám thị đi nghe máy, là bố của Tô Hoài Cẩn.
Giọng người đàn ông trầm ổn: "Thật sự xin lỗi, tôi đang có một cuộc họp khẩn cấp, không thể đến được. Trợ lý của tôi chắc sắp đến rồi, thầy cứ nói chuyện với cậu ấy."
Gần như ngay khi cúp máy, trợ lý đã xuất hiện ở cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!