"Sao bố mẹ cậu lại ở nước ngoài hết vậy?"
Tô Hoài Cẩn thu tay lại, nhận lấy tờ giấy vệ sinh từ tay Trần Tế, lau đi vết máu còn dính trên đầu ngón tay: "Còn anh trai cậu, sao cũng đi nước ngoài rồi? Để lại một mình cậu ở đây."
Câu nói ấy như một lưỡi dao sắc bén, bất ngờ đâm thẳng vào trái tim Ninh Uyển.
Cô đứng sững tại chỗ, hơi thở trở nên gấp gáp.
Cô cảm thấy đau đớn khắp người – vết thương ở eo, tóc bị giật mạnh đến đau nhức và cả vết sẹo giấu kín trong lòng bỗng bị người khác lôi ra phơi bày. Thậm chí không có lấy một khoảnh khắc để cô kịp chuẩn bị tinh thần.
Đồng Niệm An cười khẩy: "Đồ rẻ rúng không ai thèm muốn."
"Tôi phải đi học piano đây."
Trần Tế tỉnh táo lại: "Được, tôi đưa em đi."
Tô Hoài Cẩn gật đầu, quay sang hai người đang giữ chặt Ninh Uyển: "Thả cậu ta ra đi, không thì người ta lại tưởng chúng ta bắt nạt người khác mất."
Nói xong, cô ta còn ném cho Ninh Uyển một nụ cười khiêu khích.
Sau khi họ rời đi, Ninh Uyển mất đi điểm tựa, lập tức ngã ngồi xuống đất. Lúc này cô gái đã vô cùng thảm hại. Cô cúi đầu, đưa tay ôm lấy bụng, nơi vẫn còn âm ỉ đau.
"Đứng dậy đi."
Trương Tĩnh đứng đối diện cô, chìa tay ra.
Khoảnh khắc ấy bỗng trở nên châm biếm đến tột cùng.
Ninh Uyển không để ý đến cô ta, chỉ nhẹ nhàng xoa chỗ bị thương.
"Đến lúc này rồi mà cậu vẫn còn cố tỏ ra mạnh mẽ sao?"
Cô gái ngẩng đầu nhìn Trương Tĩnh, lúc đứng dậy cơ thể vẫn còn hơi lảo đảo: "Tôi chỉ cảm thấy cậu hơi—"
Ninh Uyển dừng lời, lướt qua vai Trương Tĩnh.
Cảnh vật xung quanh lúc này chẳng hề dễ chịu, bóng dáng của mọi thứ đổ xuống bên cạnh họ như muốn giam cầm Ninh Uyển tại đây. Nhưng cô vẫn kiên định bước đi từng bước, từng bước.
Dù cái bóng của chính mình đã bị nhấn chìm từ lâu.
Cô vẫn cứ vô tư lự bước tiếp, cho đến khi cái bóng của mình một lần nữa hiện lên trọn vẹn dưới ánh mặt trời.
Trương Tĩnh quay người nhìn theo bóng lưng cô, không biết đang nghĩ gì. Một lúc lâu sau cô ta mới lẩm bẩm: "Trước đây đều là vì cậu… tôi mới bị bắt nạt. Ninh Uyển, cậu rơi vào tình cảnh hôm nay, đừng trách tôi…"
Hôm nay, khi trở về ngõ Ngô Đồng, trời đã khá muộn.
Dì giúp việc đang ngủ gật trên sofa. Ninh Uyển thay giày, bước tới khẽ vỗ vai dì.
"Ôi, Uyển Uyển về rồi à? Mấy giờ rồi mà giờ mới về thế này?"
Ninh Uyển mỉm cười: "Cháu ở lại thư viện ôn bài với bạn một lúc, quên nhắn tin cho dì. Xin lỗi dì Vương nhé."
Dì Vương xua tay, đứng dậy khỏi sofa: "Có gì mà xin lỗi chứ. Chưa kịp ăn gì đúng không? Dì đi hâm nóng đồ ăn cho cháu nhé."
Cô gái nhỏ cười đáp lại, nói rằng mình sẽ lên lầu cất đồ.
Khi đóng cửa phòng, Ninh Uyển mới dám cởi áo ra để xem vết thương.
Chỗ bị véo mạnh ở eo đã bầm tím, trên đó còn loang lổ những vết móng tay lộn xộn, rỉ máu. Vùng bụng bị Đồng Niệm An đánh hai lần cũng đã tím bầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!