Chương 36: Đồ sao chổi

"Trương Tĩnh, đi thôi."

Đồng Niệm An khoác ba lô lên vai, gõ hai cái vào góc bàn của Trương Tĩnh: "Chuyện chị Hoài Cẩn nhắc sáng nay cậu còn nhớ chứ?"

Trương Tĩnh gật đầu, theo cô ta ra khỏi lớp.

Tô Hoài Cẩn tan học sớm một tiết, giờ đang đứng cùng Trần Tế trên con đường nhỏ đối diện trường, phía sau lố nhố một đám người.

Năm nay trời nóng khác thường, mới đầu tháng năm mà nắng đã gay gắt như muốn thiêu cháy mọi thứ.

Trần Tế ngồi xổm dưới đất một lúc, bực bội không chịu nổi, đưa tay chỉ đại một đứa phía sau: "Đi mua ít kem với nước giải khát về đây."

Tô Hoài Cẩn thì không thấy khó chịu lắm. Cô gái mặc đồng phục, tóc tết cầu kỳ, chăm chú nhìn về phía cổng trường.

Còn hai phút nữa là tan học.

Hôm nay Tống Thanh Yến được giáo sư Lương giữ lại ăn cơm, anh đặc biệt gọi điện cho Ninh Uyển thông báo tình hình, dặn dò đã nhờ cô giúp việc nấu cơm sẵn ở nhà rồi, đợi cô về.

Ninh Uyển vừa thu xếp sách vở vừa cười đồng ý.

Tống Thanh Yến không yên tâm lắm, dặn thêm vài câu rồi mới tắt máy.

"Lớp trưởng."

Cô gái ngẩng đầu, gặp ánh mắt của Trần Tùng Như.

Cậu ta không biểu lộ cảm xúc: "Tôi... có chút việc muốn nhờ lớp trưởng giúp. Trên đường đi học tôi nhặt được một con mèo, không biết chăm sóc thế nào... Cậu có thể giúp tôi một chút được không?"

Ấn tượng của Ninh Uyển với Trần Tùng Như cũng tạm được.

Tuy nghịch ngợm nhưng cũng chưa đến mức như Đồng Niệm An.

Cô kéo khóa cặp lại: "Được thôi, đi nào."

Trần Tùng Như khựng lại, cuối cùng chẳng nói gì, dẫn Ninh Uyển ra cổng trường, rẽ vào con hẻm đã hẹn trước với Trần Tế. Ninh Uyển tưởng cậu ta giấu mèo ở chỗ khuất nào đó.

Mãi đến khi tới cuối con đường, cô mới cảm thấy hơi bất ổn: "Con mèo ở đây à?"

Trần Tùng Như không trả lời.

Ninh Uyển quay đầu theo phản xạ, thấy ngay nụ cười của Tô Hoài Cẩn.

Tô Hoài Cẩn: "Trùng hợp quá nhỉ, Uyển Uyển."

Trần Tùng Như đứng không xa lắm, Ninh Uyển nhìn cậu ta: "Đây là con mèo cậu giấu à?"

Cậu ta thở dài, im lặng.

"Ninh Uyển, cậu biết tôi ghét nhất điều gì ở cậu không?"

"Tôi cần phải biết sao?"

Tô Hoài Cẩn giơ tay lên, vừa định vả xuống thì bị Ninh Uyển đỡ lại.

Nhưng tránh được một đứa, không tránh được đứa thứ hai.

Chỉ sau hai giây, đột nhiên có người ghì chặt cô rồi Đồng Niệm An từ đâu lao tới. Cái tát không trúng mặt mà biến thành nắm đấm, đập mạnh vào bụng cô.

Đồng Niệm An nổi tiếng tay đấm cực mạnh, trước giờ đánh nhau với con trai trong lớp chưa bao giờ thua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!