Chương 35: Giữ làm kỷ niệm

"Giữ làm kỷ niệm?"

Tống Thanh Yến quay mặt ho khẽ. Anh lười chụp ảnh chính mình, thỉnh thoảng hứng lên cũng chỉ cầm điện thoại chụp mặt trời mọc, lặn, chụp người còn là con gái, đúng là lần *****ên.

Đầu óc bốc hỏa nên làm vậy.

"Ừ… em thế này, rất đáng yêu."

"Hả?"

Ninh Uyển ngẩn ra, vành tai bắt đầu nóng. Cô chậm chạp đưa tay sờ, cảm thấy tai mình hỏng rồi, sinh ra ảo giác.

Tống Thanh Yến nói xong câu đó, chính anh cũng không chịu nổi.

Thiếu niên đứng đó, một tay chống hông, cúi đầu, tay kia che mặt, hối hận không thôi.

Sao anh lại hành động lỗ mãng, chụp ảnh rồi còn nói năng lung tung.

Chỉ mong Ninh Uyển đừng ghét anh.

Không khí giữa hai người bắt đầu trở nên kỳ lạ, cảm giác đó len lỏi, lan tỏa. Dường như tiếng ồn trong quán cũng biến mất, chỉ còn tiếng thở và nhịp tim của nhau.

Chu Châu nhìn mà khoái, nhưng liếc đồng hồ, lên tiếng kéo họ ra khỏi bầu không khí ấy: "Thanh Yến, đến giờ rồi, cậu tan làm được rồi."

Tống Thanh Yến giật mình: "Ừ."

Anh nhìn Ninh Uyển: "Anh đi thay đồ, đợi anh chút nhé?"

Thấy cô nhóc gật đầu anh mới thở phào, quay vào kho phía sau quầy. Lướt qua Chu Châu còn bị anh ta liếc đùa.

Kho có chỗ cho nhân viên thay đồ, Tống Thanh Yến bước nhanh, kho chẳng lớn, hai bước là tới.

Thiếu niên đóng cửa, gần như bực bội vò tóc.

Rốt cuộc tại sao anh lại nhanh miệng thế!

Đầu óc đâu! Bộ não được tuyển thẳng vào Thanh Hoa đâu rồi!

Ném vào lò nướng cùng bánh mì, không tìm thấy nữa à!

Anh không ở trong quá lâu, nhanh chóng thay đồ rồi ra ngoài.

Ninh Uyển vẫn chưa ăn kem xong, lúc đó cô đang ngồi, ăn từng chút một. Chu Châu ngồi đối diện, không biết nói gì mà khiến cô nhóc cười không ngừng.

"Xong rồi à?"

Tống Thanh Yến đáp, Chu Châu thở dài, nhìn Ninh Uyển: "Anh nói không sai chứ? Cậu ấy nói chuyện với anh đúng là keo chữ như vàng."

Ninh Uyển cười nói: "Nhưng chẳng phải anh Thanh Yến cũng trả lời anh sao."

Anh nói chuyện với người khác luôn tiết kiệm chữ.

Nhưng từng từ từng câu đều có đáp lại.

Chu Châu nghẹn lời, cuối cùng cười bất đắc dĩ: "Ừ, đúng thế thật."

Anh ấy đứng dậy, nhường chỗ: "Hai người nói chuyện đi, tôi đi làm việc."

Tống Thanh Yến không vội đưa cô đi, ngồi cùng ăn nốt chỗ kem rồi mới cầm cặp cô ra khỏi quán. Trời đã sẩm tối, ánh hoàng hôn trải dưới đất, họ bước trên đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!