"Không thích chuột à?"
Tô Hoài Cẩn nói nửa câu sau xong, Ninh Uyển đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt gần như sắc lạnh nhìn cô ta, nói từng câu từng chữ: "Cậu nói gì?"
Cô ta vẫn cười: "Tôi bảo, con chuột tôi nhờ Trương Tĩnh thả vào cậu không thích à?"
Tô Hoài Cẩn liếc Lâm Chi Hứa đang ngơ ngác bên cạnh Ninh Uyển: "Quan hệ tốt thật, nhanh thế đã có bạn mới rồi."
"Rốt cuộc cậu muốn gì?"
"Tôi nói với Niệm An rồi, bảo cô ấy chăm sóc cậu cho tốt, gần đây ở lớp cậu sống thú vị lắm đúng không?"
Lâm Chi Hứa nhíu mày, vô thức chắn trước Ninh Uyển: "Cậu bị điên à? Rốt cuộc Ninh Uyển đắc tội cậu chỗ nào?"
Chẳng đắc tội chỗ nào cả.
Tô Hoài Cẩn chẳng thèm để ý Lâm Chi Hứa, nhìn Ninh Uyển, giọng đầy khinh miệt: "Sau này sẽ càng đặc sắc hơn. Nếu cậu không muốn liên lụy bạn mình thì giữ khoảng cách đi."
Khi lướt qua Ninh Uyển, thiếu nữ nắm cổ tay cô ta, giọng không lớn, cũng không có cảm xúc như thái độ cô đối xử người ngoài: "Cậu muốn gì?"
"Cũng như hồi nhỏ, không thắng được thì dùng mấy thủ đoạn bẩn thỉu."
Ninh Uyển buông tay, đi đến bồn rửa tay: "Giống trước đây, chẳng có gì thú vị."
Cho đến khi Tô Hoài Cẩn đi rồi, cô cũng chẳng ngẩng lên nhìn.
Lâm Chi Hứa chửi vài câu, lấy giấy vệ sinh đưa cho Ninh Uyển, bảo cô lau sạch tay: "Cô ta có ý gì? Hai người có xích mích gì à?"
"Không có."
Ninh Uyển nói: "Hồi nhỏ quen biết thôi."
Tô Hoài Cẩn không bình tĩnh như Ninh Uyển, có lẽ bị lời nói của cô chọc tức. Cô ta đi đường đầy tức giận, giậm sàn rầm rầm.
Vào thẳng lớp ngồi xuống cô ta mới nhớ ra nhắn tin hỏi Đồng Niệm An về cô gái hôm nay đi cùng Ninh Uyển.
Đồng Niệm An trả lời rất nhanh, nói đó là người Ninh Uyển gần đây chơi thân.
Tô Hoài Cẩn nghĩ ngợi, cúi đầu nhắn lại cho cô ta.
[Em nói với Trần Tùng Như, bảo hôm nay cậu ta tìm cách đưa cô gái đó đến lớp chị.]
Chiều nay lớp Ninh Uyển có tiết thể dục, lúc đi học Lâm Chi Hứa nằm bò trên bàn, vẫy tay với Ninh Uyển: "Cậu đi đi, hôm nay mình đến kỳ, thực sự không động đậy nổi."
Ninh Uyển cười thở dài: "Thôi được, xin nghỉ giúp cậu nhé?"
"Yêu cậu."
Chuông vào học vang, trong lớp đã không còn ai. Lâm Chi Hứa xoa bụng, tìm tư thế thoải mái định ngủ một giấc.
Khi đang ngái ngủ, có người gõ bàn cô hai cái.
Là Trần Tùng Như.
Cậu ta là cái gai trong lớp, bình thường chẳng học hành, cùng phe với Đồng Niệm An, nhà có tiền nên là công tử bột.
Cô nheo mắt ngẩng đầu: "Làm gì."
Trần Tùng Như vẫn đang gọi điện, cúi đầu liếc cô một cái, hời hợt: "Dậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!