Chương 3: Em là anh hùng

"Trương Tĩnh, hôm nay cậu mặc gì thế này? Đồ quê mùa, lấy quần áo của bà cậu à?"

"Niệm An, cậu đừng nói người ta thế chứ."

"Đúng đấy, Trương Tĩnh khác gì tụi mình đâu. Nhà cậu ấy chả có tiền."

Đồng Niệm An ngồi trên bục giảng, ngón tay quấn lọn tóc dài, cười giễu cợt: "Cũng phải, bố mẹ đều đi làm thuê cho người ta. Trương Tĩnh, dù cậu học giỏi thế nào, sau này cũng chỉ đi làm thuê cho tụi này thôi."

Lớp học lặng ngắt, không ai lên tiếng.

Chỉ có tiếng lật sách, tiếng bút viết trên giấy và tiếng mỉa mai của Đồng Niệm An cùng đám bạn thân. Điều duy nhất không có là tiếng nói bênh vực Trương Tĩnh.

Trường Trung học số 24 là một trong những ngôi trường có tỷ lệ đỗ đại học cao ở thủ đô.

Nhưng đồng thời nó cũng là trường quý tộc. Học sinh nơi đây chia thành ba loại: một là con cháu nhà danh gia vọng tộc, hai là con cái những gia đình mới giàu lên, ba là những học sinh nghèo xuất sắc về học tập.

Trương Tĩnh thuộc nhóm thứ ba.

Gia cảnh không khá giả so với phần lớn học sinh trong trường, thậm chí còn hơi túng thiếu. Nhưng thành tích của cô ấy rất tốt.

Lúc này bị dồn ép quá, vành mắt cô đỏ hoe: "Rốt cuộc tớ làm gì các cậu… Các cậu nói tớ thế này… Tớ đắc tội gì với các cậu à?"

Đồng Niệm An bước từ bục giảng xuống, đi đến trước bàn Trương Tĩnh.

Cô ta cười, nụ cười có phần hung tợn nhưng không phát ra tiếng: "Cậu làm gì đâu. Cùng là bạn bè, Trương Tĩnh. Cậu nói thế thì bọn này thành kẻ xấu à?"

Đồng Niệm An thu nụ cười: "Loại như cậu, bọn này nói vài câu thì đã sao?"

"Đúng đấy, Trương Tĩnh. Nhìn quần áo cậu mặc hàng ngày đi, quê chết được."

Trương Tĩnh không dám nói nữa, những lời của đám con gái trước mặt càng lúc càng khó nghe, thậm chí còn xen lẫn tiếng cười chế giễu, đầy ác ý của vài tên con trai khiến cô xấu hổ đến không biết giấu mặt vào đâu.

Cho đến khi một chiếc balo bay thẳng vào lưng Đồng Niệm An.

"Liên quan gì đến cậu?"

Là Ninh Uyển.

Hôm nay cô nhóc buộc tóc đuôi ngựa cao, vài lọn tóc lòa xòa bên tai. Cô vô cảm nhìn thẳng vào mắt Đồng Niệm An.

Đồng Niệm An sững người: "Ninh Uyển, mày bị điên à!"

Ninh Uyển đứng ở cửa lớp, tiếng quát của Đồng Niệm An vang to khiến học sinh đi ngang hành lang ngoái nhìn.

Ninh Uyển đóng cửa lại.

Cô bình tĩnh lên tiếng: "Ném đau cậu à?"

Không đợi Đồng Niệm An trả lời, Ninh Uyển bước tới nhặt chiếc balo rơi dưới đất: "Giả vờ gì chứ, trong balo của tôi có gì đâu."

"Mày bị thần kinh à, Ninh Uyển! Liên quan gì đến mày! Mày xen vào chuyện bao đồng làm gì!"

"Trương Tĩnh mặc gì, liên quan gì đến cậu?"

"Đồng Niệm An, cậu xen vào chuyện bao đồng gì chứ?"

Đồng Niệm An trừng mắt nhìn Ninh Uyển, tức đến run người: "Ninh Uyển, chúng ta mới là cùng một loại người chứ. Mày chơi với loại như Trương Tĩnh không sợ làm mất mặt nhà mày à?"

Ninh Uyển cười: "Cùng một loại người là sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!