Trên đường về nhà, Tống Thanh Yến không hỏi gì nữa, Ninh Uyển cũng chẳng nói gì. Hai người sóng vai bước, im lặng suốt dọc đường. Trong đầu Ninh Uyển chỉ còn câu nói khẽ của Tống Thanh Yến: May mà anh đã đến.
"Anh ơi…"
Tống Thanh Yến khựng bước, dường như khẽ thở dài, giọng vẫn dịu dàng: "Sao thế?"
Ninh Uyển ngập ngừng một lúc, mở lời: "Hôm nay em cũng không biết sao nữa, ừm… hôm nay đến lượt em trực nhật, sau đó em đi rửa cây lau nhà, nhưng bị nhốt lại."
Nói xong cô bỗng thấy chẳng có gì phải ngượng. Có lẽ ở những đứa trẻ ở tuổi này, ai cũng sĩ diện. Bị nhốt vô cớ trong nhà vệ sinh như thể chứng tỏ mình không được lòng người.
Mà điều này lại xảy ra trước mặt người mình thích thì càng khó mở lời.
"Xin lỗi anh, hôm nay chắc anh đợi em lâu lắm. Nhưng điện thoại em để trong cặp, cũng không gọi cho anh được…"
"Không cần xin lỗi."
Thiếu niên ngắt lời cô nhưng vẫn không quay lại.
Anh cúi đầu lấy chìa khóa mở cửa, rất tự nhiên lấy dép từ tủ giày đặt trước mặt cô: "Chuyện này không cần xin lỗi. Không phải lỗi của em, sao phải cảm thấy có lỗi?"
Ninh Uyển sững sờ.
Cô ngồi xuống đổi dép, giọng nhỏ xíu: "Vì hôm nay anh đợi em rất lâu… mà gần đây anh mới được nghỉ ngơi…"
Tống Thanh Yến đưa tay xoa đầu cô: "Hôm nay anh không đợi, ai biết em bị nhốt đến bao giờ. Với lại, anh nghỉ cũng là vì em."
"Nói cảm ơn đi, đừng nói xin lỗi."
Không biết có phải ảo giác của Ninh Uyển không, hôm nay anh nói câu này, cả người như mang chút u sầu.
Nhưng Tống Thanh Yến luôn thế.
Anh ấm áp, dịu dàng nhưng cũng có mặt lạnh lùng, xa cách khiến người ta không đoán được rốt cuộc anh đã trải qua bao nhiêu.
"Cảm ơn anh."
Chàng trai đưa cặp cho cô: "Làm bài tập đi, anh hâm nóng đồ ăn. Có gì không biết thì hỏi anh."
Ninh Uyển đáp: "Vâng."
Bài tập hôm nay không nhiều nhưng cô làm mãi vì mải nghĩ về chuyện ban ngày nên mới làm hơi chậm chạp.
Món ăn Tống Thanh Yến làm hôm nay vẫn rất phong phú.
Khi Ninh Uyển chạy đến xem, có hơi xót.
Cô gái được nuông chiều về vật chất chỉ vào bàn đầy món: "Anh đừng nấu nhiều thế nữa, hai đứa mình ăn sao nổi. Mỗi lần anh mua đồ ăn chắc cũng tốn kha khá rồi."
Tống Thanh Yến múc cho cô bát canh: "Ừ, anh biết rồi. Ngồi ăn đi. Có cho đường vào canh không?"
"Có ạ."
Ninh Uyển ngồi xuống, miệng vẫn không ngừng: "Anh có nghe em nói không? Tốn tiền lắm đấy, anh chỉ làm một hai món thôi… không đúng, nhà mình đâu thiếu cô giúp việc, anh chẳng cần nấu ăn đâu."
"Mỗi lần khó khăn lắm mới được nghỉ anh còn đến nấu, anh Thanh Yến, lần sau không được làm nữa. Tiền đó đủ để anh làm bao nhiêu việc, không được làm nữa, không được."
Bát canh được đặt trước mặt thiếu nữ, người ngồi đối diện cúi đầu che miệng cười, mắt cong cong.
Ninh Uyển nuốt nước bọt: "Cái đó… ừm… không được làm nữa…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!