Khi Ninh Cận bước ra vừa đúng sáu giờ hai mươi. Ninh Uyển lâu lắm không gặp anh, khoảnh khắc thấy anh kéo vali ra, cô như chú cún con, nhào ngay vào người Ninh Cận.
Tống Thanh Yến bên cạnh và Ninh Cận vừa bước ra đều chưa kịp phản ứng.
Khi Ninh Cận đưa tay đỡ em gái còn hơi ngơ ngác, nhưng tay và thân người rất vững, giữ Ninh Uyển để cô không ngã.
"Đã lớn thế này còn ôm, không biết xấu hổ à. Xuống đi."
Ninh Uyển bĩu môi, ôm chặt Ninh Cận như gấu: "Không đâu. Em nhớ anh trai."
"Có hai tháng không gặp thôi."
Ninh Cận thở dài, liếc mắt nhìn Tống Thanh Yến, cười bất đắc dĩ: "Tổ tông, sân bay đông người thế này, xuống trước được không? Em nhớ anh thì cũng phải giữ thể diện cho anh chứ."
Cô nhóc mới miễn cưỡng xuống: "Ý anh là gì?"
Ninh Uyển hỏi: "Anh chê em làm anh mất mặt?"
Ninh Cận lườm cô, khoác vai, đẩy cô đi về phía trước: "Cả ngày chỉ biết nói bậy."
Ba người lên taxi về ngõ Ngô Đồng.
Hôm nay Ninh Uyển ở trường mệt cả ngày, vừa rồi lại phấn khích nói liên tục, giờ có lẽ không trụ nổi, đầu gật gù, cuối cùng ngả vào vai Tống Thanh Yến ngủ thiếp đi.
Tống Thanh Yến điều chỉnh tư thế để cô ngủ thoải mái hơn rồi hỏi Ninh Cận: "Anh ở lại đến bao giờ?"
"Ngày kia."
"Ngắn thế?"
Ninh Cận xoa ấn đường: "Bên kia đang làm nghiên cứu học thuật, không rời được."
Tống Thanh Yến cười: "Thế mà anh còn vội vàng về trong hai ngày."
Ninh Cận tặc lưỡi, màn hình điện thoại sáng lên rồi tắt, anh tắt máy không quan tâm: "Sợ hai người vô lương tâm quên mất mình. Bình thường gọi điện như đòi mạng ấy."
"Điện thoại xuyên quốc gia đắt lắm. Lần sau anh nạp cho tôi vài trăm, tôi gọi mỗi ngày."
"Mặt mũi nào đòi tôi nạp vài trăm?"
"Không to lắm, nhưng khá đẹp trai."
Ninh Cận nghẹn lời, câu chửi lượn hai vòng trong họng nhưng bị ánh mắt chân thành của Tống Thanh Yến dọa cho nuốt lại. Hơn nữa Tống Thanh Yến còn đang cười, Ninh Cận xoa gáy, thấy hơi rợn người.
"Cậu."
Anh ngừng một chút, nhìn Tống Thanh Yến, cũng rất chân thành: "Cậu thế này hơi ghê."
Tống Thanh Yến vẫn cười giả lả: "Thật không, anh Cận?"
"Cút, tôi xin cậu đấy."
Hai người thì thào trêu đùa nửa đường, cuối cùng Ninh Cận bị lệch múi giờ hành, mệt quá cũng gục lên vai Tống Thanh Yến ngủ.
Hai vai, hai anh em một người một bên, ngủ vô cùng yên tâm.
Tống Thanh Yến chiều cả hai, một vai cao một vai thấp, tự nghĩ chuyến xe này ngồi xong, vai mình chắc lệch mất. Anh tính trong đầu mấy tiệm massage có kỹ thuật chỉnh xương tốt, cứu được vai mình.
Suy nghĩ bay bổng một lúc rồi dừng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!