Khi ăn bữa tối, Ninh Uyển gọi điện cho Ninh Cận. Bên anh ấy hơi ồn ào, xen lẫn vài câu tiếng Anh mà cô nghe không rõ.
"Hôm nay ở trường thế nào?"
"Khá tốt ạ."
Ninh Uyển ngập ngừng rồi tiếp tục nói: "Anh, anh có bao giờ… có bạn bỗng nhiên không chơi cùng mình nữa không?"
Bên Ninh Cận không đáp ngay, hai giây sau, đầu dây bên đó bỗng yên tĩnh. Rồi giọng anh vang lên qua dòng điện: "Vậy nên hôm nay không vui lắm đúng không?"
"Cũng không hẳn."
Đầu bên kia thở dài: "Cuối tuần này anh xong việc sẽ về. Bây giờ ở nhà là buổi tối đúng không?"
Ninh Uyển: "Vâng, sắp ăn tối rồi. Anh Thanh Yến vừa nấu xong."
Ninh Cận đáp: "Được, vậy em ăn trước đi, đợi anh xong việc sẽ gọi lại."
"Vâng."
Điện thoại ngắt, Ninh Uyển nhìn màn hình tối lại, cuối cùng cất điện thoại vào túi. Cô vào bếp giúp Tống Thanh Yến mang món ăn ra bàn.
Thiếu niên vẫn đeo tạp dề, ánh đèn bếp ấm áp chiếu lên người anh, dịu dàng lạ thường.
"Vừa gọi cho Ninh Cận à?"
Ninh Uyển gật đầu: "Vâng, nhưng anh ấy có vẻ bận lắm."
Tống Thanh Yến an ủi: "Bình thường thôi, bên đó anh ấy đúng là nhiều việc. Hai người nói gì vậy?"
Anh dừng lại, khẽ cười: "Không nói cũng không sao."
Ninh Uyển lắc đầu: "Chỉ nói vài chuyện ở trường. Em hỏi anh ấy có bạn nào bỗng không chơi cùng nữa không, nhưng anh ấy không trả lời."
Cô nhóc cúi xuống nhìn mũi chân, giọng rất nhỏ: "Anh, anh có không?"
"Có chứ."
Ninh Uyển ngẩng lên, chạm mắt Tống Thanh Yến. Anh đang cầm đĩa, chuẩn bị múc món cuối cùng: "Có nhiều là đằng khác."
"Hồi học cấp hai, anh có hai người bạn rất thân, ừm… lúc đó có lẽ là rất thân. Hồi ấy làm gì cũng cùng làm nhau, tính cách rất hợp. Sau khi lên cấp ba, một ngày nọ, bọn anh bỗng chia xa."
Tống Thanh Yến rời mắt, mang món ăn ra rồi tháo tạp dề: "Họ rời xa anh. Lúc đầu anh cũng buồn, không hiểu sao lại thành ra thế. Rồi có người nói với anh, vì anh giành giải nhất trong một cuộc thi."
"Cuộc thi đó quan trọng với anh và với họ cũng vậy. Không ai chịu nhường nên sau đó bọn anh không nói chuyện nữa."
Ninh Uyển đặt đũa trước bát đĩa, cả hai ngồi xuống. Cô nhóc nhìn anh: "Vậy… như thế chẳng phải rất đáng tiếc sao?"
Tống Thanh Yến lắc đầu: "Chỉ hơi tiếc một chút thôi."
"Uyển Uyển, cuộc đời như một chuyến tàu, những người mình gặp là những nhà ga. Chuyến tàu của em sẽ dừng ở mỗi ga nhưng không dừng mãi. Sẽ luôn có chia ly, chỉ là cách thức khác nhau. Vậy nên chẳng có gì đáng tiếc cả, có những người rời đi là định mệnh."
Canh trong bát còn bốc hơi nóng, Ninh Uyển đưa tay ôm bát: "Anh và anh trai em cũng sẽ rời đi sao?"
Tống Thanh Yến nhìn cô: "Chuyến tàu sẽ không thể dừng mãi."
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Cả hai không ai động đậy, cuối cùng tiếng thở dài của Tống Thanh Yến phá vỡ bầu không khí trầm lắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!