Chương 12: Chúc mừng sinh nhật

Hôm nay Tống Thanh Yến tan làm sớm, trường cũng không có việc gì đặc biệt hay phải đến lớp học. Thời gian trôi chậm, anh nhìn đồng hồ đeo tay. Đến giờ đón Ninh Uyển tan học rồi.

"Hôm nay không làm thêm à?"

Thiếu niên cúi đầu cởi tạp dề: "Hôm nay không làm, cháu phải đi đón em gái."

Ông chủ cười, tựa vào quầy: "Cậu có em gái à?"

Tạp dề được Tống Thanh Yến gấp gọn đặt sang một bên, anh cười tự nhiên: "Có chứ, em gái cháu chắc là em gái tuyệt nhất thế giới."

Ông chủ phẩy tay: "Được, được, được, cậu mau đi đi."

Tống Thanh Yến không khách sáo, nói vài câu với ông chủ rồi ra khỏi tiệm. Chuông cửa kêu hai tiếng ông chủ mới cười lật sổ sách.

Tống Thanh Yến là người ôn hòa, trầm ổn và khiêm tốn.

Hiếm khi khoe khoang như hôm nay, ông chủ chưa từng thấy.

Sổ sách được gập lại, ông chủ lắc đầu, chỉ thấy lạ.

Tiệm làm thêm cách trường Ninh Uyển khá xa, Tống Thanh Yến nhìn giờ, thấy đi xe buýt sẽ muộn. Anh không do dự vẫy một chiếc taxi.

Khi đến trường, thời gian vừa hay đúng lúc.

Tống Thanh Yến đợi bên đường hai phút, chuông tan học vang lên.

Anh cúi đầu nhắn tin cho Ninh Uyển, bảo đang đợi cô ở cổng trường.

Cô nhóc trả lời nhanh, nói đã thấy anh, anh đứng dưới cây thứ hai bên trái đường đối diện. Cô còn hỏi xem có đúng không.

Tống Thanh Yến cười, bảo cô chú ý nhìn đường.

Ngay sau đó, Ninh Uyển xuất hiện trước mặt anh.

"Anh nhắn tin cho ai thế?"

Thiếu niên cất điện thoại, vươn tay nhận balo của Ninh Uyển: "Cho em, bảo em nhìn đường cẩn thận."

Ninh Uyển ngẩn ra, cúi đầu định lấy điện thoại xem tin nhắn. Tống Thanh Yến bật cười, thiếu niên giữ tay cô lại: "Thôi, về nhà trước đi. Đói chưa?"

"Em hơi đói."

Ninh Uyển ngừng lại: "Hôm nay ăn gì ạ?"

Tống Thanh Yến chưa kịp đáp, bên tai vang lên tiếng cười chói tai.

Hai cô gái đi ngang qua họ, một người thậm chí va vào Ninh Uyển. Cô nhóc không kịp phản ứng, mất thăng bằng, may mà Tống Thanh Yến kịp đỡ.

Người còn lại trông hơi quen, nhưng cả hai chạy nhanh.

Chẳng để lại nổi lời xin lỗi.

Tống Thanh Yến đỡ Ninh Uyển đứng vững, lo lắng nhìn: "Có bị thương không?"

Ninh Uyển lắc đầu: "Không ạ, chỉ bị va chút. Không đau lắm."

Lúc này anh mới thở phào.

Lúc này bình tĩnh lại, Ninh Uyển mới nhận ra đó là Trương Tĩnh và Đồng Niệm An. Họ đã khuất bóng nhưng cô vẫn nhìn về hướng họ đi, ngẩn ngơ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!