Lúc này Hà Mật cũng chỉ bán tính bán nghi, cô đứng ở trước mặt của Lăng Dụ Triết, đôi tay không khống chế liền muốn chạm vào gương mặt của anh. Biết rõ Hà Mật cũng có tình cảm với mình, anh liền ôm chặt lấy cô, còn nhẹ nhàng đặt lên môi của Hà Mật một nụ hôn dây dưa.
Nhưng cả Hà Mật và Lăng Dụ Triết đều không biết, lúc họ đang thân mật hôn nhau thì ẩn nấp xa xa có một ánh mắt rực lửa đang nhìn chằm chằm vào họ. Không chỉ nhìn mà người đó còn nở nụ cười gian xảo, chắc chắn không phải người tốt lành gì.
Sau khi dây dưa với nhau được một lúc, thì Hà Mật cũng tựa đầu vào lồng ngực của Lăng Dụ Triết, cô nói:
- Vậy anh tính làm gì tiếp theo? Có cần em và các anh giúp hay không?
Nhưng Lăng Dụ Triết lại nhẹ nhàng nở một nụ cười dịu dàng, còn đưa tay xoa xoa đầu của cô, đáp:
- Không cần đâu, anh và Hình Bân có thể thực hiện rồi. Hơn nữa anh cũng đã có sự giúp đỡ từ bang Mật Thước, em đừng lo.
Nghe đến bang Mật Thước thì Hà Mật lại giật mình, trước kia cô có nghe qua về cái tên này, chính là lúc còn ở cô nhi viện, anh cả nói nếu như sau này anh ấy ra ngoài tự lập, rồi thành lập được một công ty riêng, hoặc một quán ăn, một cửa hàng thì cái tên anh ấy đặt sẽ là "Mật Thước", vì cô là em gái cũng như là cô công chúa bé bỏng mà anh ấy yêu thương nhất. Nghĩ đến đây, Hà Mật bất giác lại mỉm cười.
- Em cười gì vậy?
- Không có gì, chỉ nhớ vài chuyện thú vị lúc còn nhỏ thôi.
Mặc dù Lăng Dụ Triết không hỏi nhiều, nhưng khi nhìn dáng vẻ này của Hà Mật thì anh lại lấy lấn cấn ở đâu đó. Hình như có những chuyện lúc ở cô nhi viện cô vẫn còn nhớ rõ, nhưng tại sao chỉ đúng khoảng thời gian mà Tống Giai Âm qua đời là cô không nhớ được. Chẳng lẽ ở đây có uẩn khúc gì đó mà anh vẫn chưa biết sao?
- Phải rồi Lăng Dụ Triết, chuyện của mẹ Giai Âm thế nào rồi?
Anh cũng chỉ lắc đầu, vì dù sao Tống Giai Âm cũng đã qua đời rất lâu rồi, cho dù bây giờ có ADN cũng chẳng biết còn dùng được hay không. Hơn nữa, Tống gia năm đó cũng mất tăm, anh đã cho người tìm, nhưng cuối cùng vẫn là mặc vô âm tính.
Hà Mật thấy anh nhăn mày liền nhẹ nhàng xoa xoa ở đầu chân mày cho anh, mỉm cười ngọt ngào nói:
- Không sao, sẽ ổn thôi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Nhìn vào nụ cười kia thì Lăng Dụ Triết lại thấy bản thân rất có lỗi, tại sao trước kia anh lại có thể làm ra những chuyện khiến một thiên thần nhỏ này phải khốn khổ chứ… Mặc dù bây giờ Hà Mật cũng chưa được tính là bỏ qua cho anh, nhưng thái độ của cô cũng rất hòa nhã, không giống anh nhiều năm nay chút nào. Anh nên làm gì đây?
- Anh nghĩ gì vậy?
- Hà Mật, em có hận anh không?
Đột nhiên được hỏi thì Hà Mật cũng chỉ mỉm cười rồi lắc đầu, từ đầu đến cuối cô không hề hận Lăng Dụ Triết. Vì cô biết rằng mất đi người mình thương rất đau khổ, không chỉ vậy mà lúc đó còn có nhiều tác động bên ngoài, hiển nhiên là không thể khống chế được hành vi cũng như là cảm xúc của bản thân. Chỉ là, Hà Mật cũng không biết tại sao năm đó mình lại không nói được gì, rõ ràng cô biết mình không phải hung thủ, nhưng bảo cô nói ra đi, thì cô lại ấp úng…
- Hà Mật, cảm ơn em.
Hiện tại, cô đang ở trong vòng tay của Lăng Dụ Triết, anh rất to lớn, lồng ngực cũng rất rộng, vòng tay đang ôn cô cũng siết rất chặt… Nhưng cô biết người đàn ông này rất dễ tổn thương, hoặc có lẽ là sự tổn thương năm đó đã để lại một vết thương lớn, khó mà lành lại. Đôi tay của cô cũng bất tri bất giác mà choàng tay ôm lấy hông của anh, dụi đầu nhỏ vào sâu trong lòng của anh, nói:
- Lăng Dụ Triết… Em sợ…
Vòng tay đang ôm cô càng siết chặt hơn, anh còn dịu dàng đặt lên đỉnh đầu của cô một nụ hôn trấn an, nói:
- Đừng sợ, anh ở đây.
Thật ra thứ hiện tại Hà Mật sợ không phải là về chuyện bản thân bị hại, vì cô biết bây giờ cả bốn người anh, cả Lăng Dụ Triết, còn có chị Tô Nhiễm, tất cả đều đang cố gắng bảo vệ cô… Nhưng cô sợ, cô sợ rằng người kia sẽ không bỏ qua cho những người bạn của cô… Đặc biệt là Kiều Tuyết Ly, cô ấy là người bạn duy nhất của Hà Mật, nếu như cô ấy có mệnh hệ gì thì cô thật sự không thể chịu nổi mất.
Anh cũng nhìn thấy được đôi vai của Hà Mật đang run lên, liền nhẹ nhàng xoa lưng cho cô, nói:
- Đừng lo, anh sẽ không để chuyện gì xảy ra với em nữa đâu. Anh hứa đó.
Hà Mật cũng gật đầu, sau một hồi ôm nhau thì cả hai cũng phải tách nhau ra để quay lại hội trường buổi tiệc. Nhưng trước khi rời đi thì Lăng Dụ Triết đã đưa cho cô một cái hộp nhung, anh nói đó là một chiếc nhẫn và tạm thời gửi ở chỗ của cô, đợi khi nào anh xử lý xong mọi chuyện thì anh sẽ tìm đến và lấy lại nó. Hà Mật hiển nhiên cũng gật đầu rồi thôi.
[…]
Buổi tiệc kết thúc thì Hà Mật được Hứa Vãn Tùng đưa về nhà, nhưng cậu ta lại đưa mắt nhìn cô, có chút ảm đạm, nói:
- Vừa rồi em và Lăng Dụ Triết nói gì với nhau vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!