Buổi tối hôm đó thì Lăng Dụ Triết cũng không ngủ lại ở phòng của cô nữa, câu trả lời vừa rồi đã làm cho anh suy nghĩ rất nhiều, hiển nhiên thì câu trả lời không có tình cảm của Hà Mật đồng nghĩa với việc họ vẫn là cha con. Vì lẽ đó nên Lăng Dụ Triết cũng đã làm hết bổn phận của một người cha, chính là đưa của hồi môn cho Hà Mật.
Ngồi ở trên giường, Hà Mật đã có rất nhiều suy nghĩ về anh, khi cô nhìn xuống hộp trang sức hồi môn thì lại càng thấy khó xử hơn, vốn dĩ cô đã có ý định sẽ nói sự thật cho anh biết… Hà Mật rất muốn nói rằng bản thân cũng muốn cho anh một cơ hội, nhưng ngay khi cô hạ quyết tâm muốn nói với anh thì Khương Đình Lập lại gọi điện đến.
Trong cuộc trò chuyện với anh ấy thì anh ấy đã báo rằng đã chuẩn bị xong mọi thứ, và trong thời gian này thì cô chỉ vui vẻ mà sống, đợi ngày trở thành cô dâu xinh đẹp của Hứa Vãn Tùng. Ngay sau đó thì bốn anh em họ sẽ tìm cách để Lăng Dụ Triết xóa bỏ mối quan hệ cha
- con, thứ mà đã ràng buộc cô và anh nhiều năm nay. Nếu là trước đó thì có lẽ Hà Mật đã vui sướng đến mức nhảy cẫng lên, nhưng hiện tại cô lại có chút không đành lòng, Khương Đình Lập không nghe thấy cô trả lời còn tưởng là cô gặp chuyện, nhưng Hà Mật đã nhanh chóng đáp rằng không sao. Sau đó thì cô và anh ấy nói thêm vài câu nữa rồi cũng tắt máy.
Lúc này, Hà Mật chậm chạp bước xuống giường, mặc dù vẫn còn có chút tê nhưng không đáng là bao, cô liền mở cửa đi ra ngoài để xem tình hình, đúng lúc đó Lăng Dụ Triết cũng đi đến thư phòng, anh nhìn cô, sau đó thì không nói gì mà trực tiếp đi vào phòng. Hành động ngó lơ của Lăng Dụ Triết đã làm cho Hà Mật thấy khó chịu, nhưng tại sao cô lại khó chịu chứ? Rõ ràng chính cô là người đã từ chối anh kia mà, bây giờ tại sao cô ở đây lại khó chịu như vậy chứ!
Bất chợt lúc này, Hà Mật đã có quyết định của riêng mình.
Cô đi đến thư phòng, đưa tay gõ cửa. Hiển nhiên người bước ra chỉ có Lăng Dụ Triết, khi nhìn thấy cô ở trước cửa thư phòng thì Lăng Dụ Triết còn có chút kinh ngạc, sau đó anh liền nhìn cô, nói:
- Có chuyện gì sao?
Ngay lúc này Hà Mật không nói gì mà chỉ đi thẳng vào thư phòng, tìm bừa một quyển sách nào đó rồi đọc nó. Nhìn thấy cô không trả lời mình mà còn bơ đẹp mình thì Lăng Dụ Triết cũng không nói nữa, vẫn mặc kệ để cô ngồi ở một bên đọc sách, còn anh thì chuyên tâm với những số liệu trên máy tính.
Được một lúc sau thì Hà Mật đã đặt quyển sách xuống bàn, rồi đi đến chỗ của anh, có chút cúi đầu, nói:
- Thật ra thì… Chuyện vừa rồi…
- Không sao, em không cần nói nữa, tôi đã nói sẽ tôn trọng quyết định của em rồi mà. Nên cho dù em có quyết định thế nào thì tôi cũng không phản đối.
Dừng một chút, Lăng Dụ Triết liền lấy cặp kính ở bên cạnh rồi đeo lên, cứ như vậy mà tiếp tục làm việc. Nhưng Hà Mật không phải đến đây để bày tỏ sự áy náy, cô muốn nói cho anh biết sự thật về con tim của mình, nhưng cô đã đứng ở đây được một lúc rồi vẫn không thể nói gì, Lăng Dụ Triết cũng có để ý đến thái độ của cô, anh cũng không biết cô đang làm gì nữa.
Dừng tay một lúc, Lăng Dụ Triết liền xoay ghế lại đối diện với cô, sau đó liền nói:
- Còn có chuyện gì nữa sao?
Hà Mật lúc này liền cúi xuống ngậm lấy cánh môi của anh. Hành động bất ngờ này của Hà Mật đã làm cho Lăng Dụ Triết phải kinh ngạc, vì không phòng ngự nên chiếc ghế xoay đã di chuyển, anh cũng sợ cô sẽ ngã nên đã đưa tay ôm lấy eo của cô rồi kìm chặt chiếc ghế lại.
Mái tóc dài rũ rượi cùng với thân ảnh nhỏ nhắn đang chèn ép anh, Lăng Dụ Triết thật sự sắp không nhịn nổi dục vọng của bản thân rồi, nếu còn tiếp tục như vậy thì anh sợ ngày mai Hà Mật thật sự sẽ không đi nỗi, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng!
Nhưng cô gái nhỏ không sợ trời không sợ đất kia còn đưa lưỡi liếm láp cánh môi của anh, hành động này trực tiếp khiêu khích dục vọng của Lăng Dụ Triết. Anh đem Hà Mật ôm vào lòng, sau đó liền tháo mắt kính ra, nhìn cô, nói:
- Em biết mình đang làm gì không?
- Lăng Dụ Triết, có thể tôi không thể gả cho anh… Những chuyện tôi có thể làm chỉ có thể là chuyện này thôi.
Lăng Dụ Triết nghe đến đây liền không thể không tức giận, cô gái nhỏ này đúng là không biết liêm sỉ, giây trước còn nói là không muốn gả cho anh, giây sau đã đi đến thư phòng câu dẫn anh, đúng là tiểu yêu tinh thiếu đòn.
Tuy nhiên Lăng Dụ Triết cũng không vội, mỗi khi Hà Mật tiến thêm một bước thì anh lại lùi lại một bước, đến lúc này thì Hà Mật lại tựa đầu vào vai của anh, nhỏ giọng, nói:
- Dụ Triết… Anh không thích như vậy sao?
- Hà Mật! Lăng Hà Mật! Em nên nhớ vừa rồi em là người từ chối tôi, bây giờ lại muốn leo lên giường cùng tôi? Em xem tôi là gì vậy!
Lúc này cô mới nhìn anh, hai tay đặt lên ngực của anh, mỉm cười ngọt ngào nói:
- Gấu lớn ba mươi bảy độ.
- Lăng Hà Mật!
- Được rồi, đừng gọi cái tên đó nữa!
- Rốt cuộc em có ý gì?
Có lẽ đến bản thân của Hà Mật cũng không biết cô đang hành động và suy nghĩ về cái gì nữa, cô chỉ biết là hiện tại cô đang rất muốn ở cùng anh, nhưng không phải ở Lăng gia. Nghe rất kì lạ đúng không? Chính bản thân Hà Mật cũng cảm thấy bản thân rất kì lạ, nhưng cô lại không biết lý giải làm sao nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!