Chương 40: Bản Chất Ngấm Từ Trong Máu

Sau khi giao Dạ Thi cho Trần Phi, một nữ giúp việc khác cũng được thay thế để giúp Quách Mẫn Nghi và cùng Thiễm Ngọc làm việc nhà.

Tuy rằng hai người giúp việc này không hoạt bát tích cực như Dạ Thi, nhưng bù lại nhận được sự ưng ý của Hắc Phàm khi bọn họ biết thân biết phận không làm phiền đến chủ.

Qua Tết Nguyên Đán, Quách Mẫn Nghi bắt đầu đi học lại, môi trường mới cũng khiến cô bắt đầu chú ý đến vẻ bề ngoài của bản thân.

Tuy rằng Hắc Phàm luôn để tâm đến những thay đổi nhỏ, thế nhưng anh lại không nói ra vì không muốn tạo thêm áp lực khi mọi thứ chỉ mới là khởi đầu.

Một người đi làm một người đi học, thời gian có thể ở bên cạnh nhau là vào sáng sớm và tối muộn.

Có điều, nếu buổi tối Hắc Phàm đi làm về Quách Mẫn Nghi đã ngủ, thì buổi sáng lúc cô đi học anh vẫn chưa thức.

Kéo dài được khoảng hai tháng, cho đến khi Quách Mẫn Nghi nghe những cô bạn cùng nhóm nhỏ tuổi hơn than vãn về chuyện tình cảm.

Quả nhiên khi bước sang một môi trường mới, tiếp xúc với nhiều người mới thì tình cảm "cũ" cũng trở nên không an toàn.

Giả dụ xét ở góc độ giữa Quách Mẫn Nghi và Hắc Phàm, có lẽ phải gọi chính xác là sẽ có ngày xa mặt cách lòng.

Có thể vì ban ngày nghĩ ngợi chuyện ngoại tình, yêu đương tan vỡ, vậy nên nửa đêm đang ngủ Quách Mẫn Nghi nằm mơ thấy ác mộng mà giật mình tỉnh giấc.

Thêm nữa, khi phát hiện đã gần một giờ sáng Hắc Phàm vẫn chưa về, lòng dạ của cô càng thêm sôi sục.

Không rõ vì sao mồ hôi lạnh đổ ướt cả chân tóc và dọc sống lưng, Quách Mẫn Nghi bất an xuống giường, quơ lấy điện thoại vừa mở máy gọi cho anh, vừa nhanh chân đi xuống dưới nhà.

Tiếng chuông chờ liên tục reo nhưng không ai bắt máy, lúc Quách Mẫn Nghi xuống tới chân cầu thang nhìn ra phòng khách, màn hình điện thoại của Hắc Phàm trên bàn trà hiện lên ánh sáng, nhưng không phát ra âm thanh.

Còn anh lúc này nằm trên ghế dài, ngủ một mình giữa không gian tối đen.

Khi Quách Mẫn Nghi đi đến gần, mùi rượu nồng nặc từ người Hắc Phàm tỏa ra vô cùng khó chịu.

Ngay tức khắc, cơn lo lắng trong cô liền hóa thành giận dữ, người đàn ông từng hứa giữ chừng mực khi tiếp khách, bây giờ lại biến thành con sâu rượu.

Quách Mẫn Nghi xoay người đi bật công tắc đèn, dù ánh sáng bất ngờ rọi vào mặt cũng không khiến Hắc Phàm tỉnh dậy.

Cô cau mày đi đến bên cạnh bóp cằm anh, gằn giọng gọi: "Cái lão say rượu kia!"

Bên tai là tiếng mắng, cộng thêm cằm bị bóp mạnh, cơ mặt của Hắc Phàm mới bắt đầu có dấu hiệu phản ứng, nhưng phải mất thêm mấy giây anh mới có thể mở mắt thích ứng với ánh sáng hiện tại.

Mặc dù vẫn còn say mèm, nhưng vừa hé mắt Hắc Phàm đã nhận ra người đối diện là ai.

Thấy Quách Mẫn Nghi trừng mắt hung dữ nhìn mình, anh giơ tay quơ quàng nắm lấy tay cô, cười lã chã nịnh bợ: "Anh không có say...! thật sự...! không có say..."

Nghe giọng lè nhè của Hắc Phàm, Quách Mẫn Nghi hừ lạnh một hơi, dứt khoát rút tay đang bóp cằm anh, đồng thời cũng đẩy tay anh đang nắm tay mình ra.

"Anh xem lại anh đi, không say đâu, nhưng sáng mai tỉnh dậy phát hiện ngủ với ai cả đêm cũng không biết."

Nói rồi Quách Mẫn Nghi quay ngoắt người bỏ đi, Hắc Phàm chớp mắt đã bật dậy vòng tay ngang người cô kéo ngược lại.

Do không phòng bị lại mất thăng bằng, Quách Mẫn Nghi ngã phịch ngồi đè lên chân Hắc Phàm.

Trong khi cô liên tục cựa người muốn thoát ra, anh lại vòng hai tay ôm siết lấy người cô, đầu cũng tựa lên gáy cô một cách tự nhiên.

Hắc Phàm nhắm hờ mắt, giọng nói trầm trầm chậm rãi thốt ra những lời trong vô thức: "Chẳng có kẻ say nào mất lý trí làm bậy, chỉ có kẻ say mượn cớ làm bậy.

Anh làm gì cũng nghĩ đến em đầu tiên, bảo anh ngủ với người khác...! vậy cũng có khác gì bảo anh tự phá nát những thứ anh hy sinh giành lấy không?"

Nghe được những lời này, bức tường cứng rắn vừa mới xuất hiện trong Quách Mẫn Nghi lập tức bị xô đổ.

Cô bất giác thở dài chịu thua, còn chưa kịp mở miệng hỏi lý do Hắc Phàm uống say thì anh đã bất ngờ lên tiếng trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!