Sáng sớm hôm sau, người giúp việc trong biệt thự lão Hắc gọi Quách Mẫn Nghi sang nói chuyện, dĩ nhiên giữa cô và lão Hắc sẽ không có gì để nói ngoài vấn đề liên quan đến Hắc Phàm.
Lúc người giúp việc bên kia sang, Hắc Phàm đang ở dưới bếp thay Quách Mẫn Nghi chuẩn bị bữa sáng, còn cô ngồi ở thềm trước nhà lau giày cho anh lát nữa ra ngoài có việc.
Bị gọi đi, Quách Mẫn Nghi viện cớ đi rửa tay để nói lại với Hắc Phàm, anh nghe xong vẫn rất bình thản, chỉ kéo cô lại gần thì thầm vài câu, sau đó vỗ mông cô thúc giục: "Đi đi."
Mặc dù đã được Hắc Phàm bày kế đối phó với lão Hắc, Quách Mẫn Nghi lúc quay đi vẫn không giấu được hoài nghi.
Hơn nữa, nhìn anh cởi trần chỉ mặc quần thun dài màu xám trắng, bên trong lại không mặc nội y, thứ không cần khoe đều lộ ra dưới lớp vải.
Mới "lỡ mắt" nhìn qua, trong đầu Quách Mẫn Nghi lại hiện lên khung cảnh hỗn loạn của chiều tối hôm qua, những gì Hắc Phàm vừa nói ban nãy cũng nhất thời bay ra khỏi tâm trí.
Quách Mẫn Nghi bất giác lắc đầu rùng mình, nhanh chóng rời khỏi phòng bếp để sang biệt thự lão Hắc.
Nào ngờ, cô đi còn chưa quá năm bước, phía sau đã truyền tới giọng nói gian xảo của Hắc Phàm: "Đi khép chân vào!"
Ngay tức khắc, Quách Mẫn Nghi giật mình quay ngoắt phụng phịu lườm anh.
Thấy vẻ mặt giận dỗi của cô, Hắc Phàm mới cười lã chã nịnh bợ: "Anh nói giỡn thôi mà, đi một hàng dễ thương một, đi hai hàng dễ thương gấp đôi."
Quách Mẫn Nghi hừ lạnh, nhưng dường như bị chọc trúng chỗ đen nên khi tiếp tục đi, cô cố ép hai đầu gối dính vào nhau.
Dõi theo bộ dạng như chim cánh cụt của Quách Mẫn Nghi, Hắc Phàm đứng trong bếp cười không dám phát ra tiếng.
Khi Quách Mẫn Nghi sang đến biệt thự của lão Hắc, ông ta mặc vest nghiêm chỉnh ngồi cùng Hoa Châu, bản thân cô ta cũng đã sửa soạn váy áo, trang điểm làm tóc như chờ sẵn.
Ngay khi vừa thấy Quách Mẫn Nghi bước vào phòng khách, lão Hắc còn chưa cho cô lên tiếng chào hỏi theo phép tắc thì ông ta đã sẵng giọng yêu cầu: "Về chuẩn bị cho Hắc Phàm, nói với nó bây giờ sẽ đến bệnh viện thăm ông."
Quách Mẫn Nghi theo tiềm thức quan sát nét mặt có hơi không tự nhiên của lão Hắc cùng thái độ thản nhiên của Hoa Châu, nhớ lại những gì Thanh La kể chiều qua, rất nhanh cô đã suy luận được vấn đề.
"Sao gấp thế ạ? Tầm một tiếng nữa thiếu gia phải ra ngoài vì có hẹn trước, con sợ là anh ấy không thu xếp được."
Câu trước Quách Mẫn Nghi vừa dứt, câu sau lão Hắc đã vội tiếp lời: "Vậy bảo nó gọi điện cho thím Cổ, là do nó không đi được nên hôm nay chỉ có tôi đến thăm."
Lần này Quách Mẫn Nghi không đáp, cô im lặng nhìn chằm chằm vào lão Hắc và Hoa Châu.
Sau khi ông nội Hắc gặp chuyện, cuộc chiến tranh giành gia sản giữa Hắc Phàm và lão Hắc cũng nổ ra trong âm thầm, khi ấy vị quản gia hơn bốn mươi năm làm việc trong nhà họ Hắc là người đứng ra trực tiếp chăm sóc ông.
Vì hai chữ "công bằng" và không để đối phương lợi dụng việc ông nội Hắc mất hành vi dân sự, thông qua lỗ hỏng pháp lý và hối lộ để nhúng tay vào việc thay đổi di chúc, giữa Hắc Phàm và lão Hắc đều đã thống nhất giao kèo, nếu có đến thăm ông nội Hắc thì phải có mặt đầy đủ cả hai, hoặc phải có sự đồng ý của người còn lại.
Nếu không, thím Cổ có quyền cho vệ sĩ canh gác hai mươi bốn trên hai mươi bốn đuổi thẳng.
Từ ngày Hắc Phàm về nước cai nghiện tính đến hiện tại đã hơn hai năm, cả anh và lão Hắc chỉ mới đến thăm ông nội Hắc vào sinh nhật ông năm ngoái.
Hiện giờ lão Hắc lại đột ngột muốn đến thăm lần nữa, dù không biết trước chuyện ông ta có mưu kế thì ai nghe qua cũng đoán được vấn đề.
Quả nhiên, trước ánh mắt dò xét của Quách Mẫn Nghi, lão Hắc đã có sẵn lý do để biện minh, càng có thêm lý do để củng cố vị thế to lớn của bản thân ông ta trong nhà họ Hắc.
"Về nói với nó, tốt nhất nên tu tâm dưỡng tánh, bớt dây vào chất cấm với gái gú, vì tiếng xấu của nó mà ông nội nó có muốn khỏe cũng không khỏe nổi.
Còn nữa, nói với nó từ nay đã có em, ráng mà sống tốt làm gương."
Quách Mẫn Nghi không phải kẻ ngu ngốc, thậm chí chỉ nghe qua lời ẩn ý một lần cũng đã nhận thức được ý nghĩ phía sau.
Cô hiểu lão Hắc đang muốn nói, việc ông ta có con, nhà họ Hắc có thêm cháu nội là động lực để cho ông nội Hắc khỏe mạnh lại, đây là một điều đáng khoe khoang và phải trực tiếp nói với ông nội Hắc.
Còn Hắc Phàm, anh chỉ là một thằng cháu hư hốn, chỉ biết nghiện chất cấm và gái gú mang tiếng xấu về cho gia đình.
Hắc Phàm bị nói động đến, cơn tức giận trong Quách Mẫn Nghi đã dâng lên đến đỉnh đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!