Chương 30: (Vô Đề)

Lục Uyên nói xong câu đó, chậm rãi đến gần Hoa Dạ Ngữ, bước chân của hắn rất chậm, mỗi bước đi giống như là từng tiếng chuông đồng hồ đoạt mệnh, đánh vào ngực PhóBạch Chỉ.

Nàng đứng tại chỗ, hai tay siết chặt vạt áo, căn bản không rõ tại saosự tình lại phát triển đến tình trạng này.

Hoa Dạ Ngữ là nữ chính, lẽ ra sẽkhông gặp phải chuyện Lục Quý Ly sẽ gặp như trong nguyên bản, chẳng lẽ nói, cuốicùng là có liên quan tới việc trước đây mình lấy đi quyển bí tịch kia?

Nhưng mà tình huống lúc này không cho phép Phó Bạch Chỉ suy nghĩ nhiều hơn, nàng thấy Lục Uyên đi tới trước mặt Hoa Dạ Ngữ, đem nội lực tích trữ tại bàntay.

Giờ phút này, là lần đầu tiên Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ chăm chú nhìn nhaunhư vậy sau ba ngày xa cách.

Con ngươi đen đẹp đẽ của nàng vẫn sáng sủa như vậy, chỉ là trong đó hiện ra quá nhiều cô đơn, làm cho Phó Bạch Chỉ nhịn không đượcné tránh.

Trên thực tế, nếu ban nãy nàng tùy tiện bịa ra một lý do, nói buổi sáng Hoa DạNgữ ở cùng với mình, có lẽ sự việc cũng sẽ không như vậy, có lẽ nàng hết lầnnày tới lần khác đều nhát như chuột, rất sợ dẫn lửa tới người mình, ngay cả PhóBạch Chỉ cũng không nhịn được cười nhạo bản thân.

"Ta sẽ đem toàn bộ võ công ngươi học được huỷ bỏ, từ nay về sau, ngươi vàThương khung môn chúng ta, không hề liên quan." Lục Uyên nói, đánh một chưởngvào ngực Hoa Dạ Ngữ, một chưởng này mang theo nội lực thâm hậu, thậm chí ngay cảngười bên cạnh chưởng phong cũng đứng không vững.

Hoa Dạ Ngữ cúi thấp đầu, chỉ cảm thấy đau đớn kịch liệt loan truyền ra toànthân cùng ngực, gân mạch khắp người vào thời khắc này đều bị đứt gãy, đan điềnvỡ vụn, tâm mạch dập nát, máu không cầm được từ trong miệng nàng tràn ra, ngaycả lỗ mũi và lỗ tai cũng chảy ra máu tươi đỏ thắm.

Nàng cuộn tròn trên mặt đất, cố sức thở hổn hển, đường nhìn trở nên mông lung không rõ, lại theo bản năngtìm kiếm thân ảnh của Phó Bạch Chỉ.

Hoa Dạ Ngữ vẫn luôn biết, con người sẽ luôn có những việc bất lực, mặc dù ngàyhôm nay nàng không hề làm gì, nhưng vẫn là bị chụp mũ danh hiệu kẻ phản bội. Nàng vốn định giải thích, vốn định vì mình đấu tranh một chút, nhưng dáng vẻnóng lòng giũ sạch quan hệ của Phó Bạch Chỉ, còn có sự trầm mặc của đồng mônlàm cho nàng thấy rõ kết quả.

Dưới tình huống như vậy, nàng hết đường chối cãi, dù nàng nói gì đi nữa, cũng sẽ không có ai tin tưởng nàng.

"Khoan đã, Lục chưởng môn, chỉ phế bỏ võ công, là quá có lợi cho nàng, nàng đả thương ba gã đệ tử của môn phái chúng ta, lại cấu kết với tà giáo, làmsao có thể phế đi võ công? Loại tai họa này, nhất định không thể lưu lại trên đời."

"Không sai, giết nàng, diệt trừ mầm mống tai hoạ."

Nghe xong lời nói của chưởng môn phái Tùng trần, một số người ở đây đều mở miệng, nghe bọn hắn đồng loạt yêu cầu giết chết Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ nhíu chặcmày, nhìn người nằm trên đất kia.

Giờ đây, Hoa Dạ Ngữ có vẻ càng thêm gầy nhỏ. Vốn là ba ngày không gặp nàng đã tiều tụy rất nhiều, hiện tại càng giống như mộtđứa trẻ mới sinh, tùy tiện đụng chạm sẽ bể nát.

Phó Bạch Chỉ cúi thấp đầu, nàngnghĩ đứng ra nói mấy câu, nhưng thanh âm lại nghẹn trong cổ họng, không có biệnpháp lấy thêm dũng khí phát ra tiếng.

"Chư vị ở đây đều là chính phái đồng liêu của ta, đại hội võ lâm năm saulà ngày đề cử lại minh chủ.

Lục Uyên ta biết rõ mình tuổi tác đã cao, không cócách nào gánh vác, ta ở đây tuyên bố, Thương khung môn sang năm, bất kỳ đệ tửnào, bao gồm cả ta, đều sẽ ở ẩn tu luyện một năm, không tham gia đại hội tranhđấu võ lâm.

Hôm nay là sinh nhật của ta, mong muốn các vị nể mặt Lục Uyên, buông tha cho đồ đệ cũ của ta!"

Lục Uyên nói, nắm trong tay Thương khung môn tín vật, cố sức một chút, điếu trụygỗ đào liền bể nát.

Võ lâm nhân sĩ ở đây thấy hắn như vậy, không có ai lên tiếngnữa.

Người nào cũng biết, đại hội võ lâm sang năm nếu Lục Uyên tham dự, nhất địnhsẽ trở thành minh chủ võ lâm mới, mà hôm nay hắn vì để mọi người bỏ qua cho kẻphản bội này mà buông tha tham dự, không thể nghi ngờ là để cho những môn pháikhác chiếm được lợi ích không nhỏ.

"Nếu Lục môn chủ nói vậy, chúng ta sẽ không làm khó, chỉ hy vọng sau này Lụcmôn chủ có thể quản tốt người trong môn phái của mình, đừng nuôi ra loại ngườiphản bội này nữa.

Ta đây liền ly khai, mang theo ba đồ đệ của ta đi chữathương." Lúc này, người vẫn luôn gây sự

- chưởng môn phái Tùng trần mở miệng, mang theo ba người đồ đệ kia rời khỏi.

Thấy người chủ yếu rời chỗ, những ngườikhác cũng bỏ đi theo, không bao lâu, toàn bộ phòng khách chỉ còn lại người củaThương khung môn và Hoa Dạ Ngữ.

"Sư phụ, là đồ nhi có lỗi với ngươi." Chống đỡ thân thể quỳ trên mặtđất, Hoa Dạ Ngữ che miệng liên tục ho ra máu, cúi đầu nói.

Nàng biết rõ mìnhkhông cần giải thích cái gì, giải thích cũng là vô dụng.

"Ngươi đã không còn là đệ tử Thương khung môn, đừng gọi ta là sư phụ nữa. Hiện tại liền rời đi, đi thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!