Lúc Hoa Dạ Ngữ tỉnh lại đã là buổi tối ngày thứ ba.
Mưa đêm gió lốc gào thét, bật tung cửa sổ gỗ, quấy rầy người ở trong phòng.
Liễu Tĩnh Mạt thu hồi chén thuốc, đứng dậy đem cửa sổ đóng chặt, quay đầu thì, người trên giường đã mở hai mắt, có phần lo lắng nhìn mình.
Tuy rằng tiếng nói khàn khàn khó nghe, nhưng Liễu Tĩnh Mạt vẫn có thể theo khẩu hình nhìn ra nàng đang hỏi chuyện về Phó Bạch Chỉ.
"Nàng không có gì đáng ngại, ta thấy nàng cực kỳ mệt mỏi liền kêu nàng đi nghỉ ngơi." Liễu Tĩnh Mạt đỡ Hoa Dạ Ngữ đang muốn ngồi dậy lên, nhẹ giọng an ủi, đồng thời cầm ly nước trà, chậm rãi đưa đến bên miệng nàng.
Thấy Hoa Dạ Ngữ ừng ực uống xong hết một chén, liền biết nàng mê man ba ngày nay nhất định là cực kỳ khát.
"Cảm tạ Liễu cốc chủ vừa trợ giúp ta và sư tỷ, ta hôn mê rất nhiều ngày sao?" Mấy ngày qua bị độc hành hạ đến bất tỉnh nhân sự, Hoa Dạ Ngữ đã sớm không có khái niệm về thời gian.
Nàng cảm giác mình hôn mê rất lâu, trong mơ khi thì nàng hóa thân trở về lúc còn bé là một tên ăn mày, khi thì là Hoa Dạ Ngữ của hiện tại.
Có đôi khi giống như rơi vào vách núi lạnh lẽo, khi thì giống như lò rèn nóng rực.
Cái loại cảm giác lúc lạnh lúc nóng, toàn thân đều chua xót đau đớn không ngừng này, làm cho Hoa Dạ Ngữ chỉ cần nhớ lại liền cảm thấy cơ thể phát đau.
"Ngươi hôn mê suốt ba ngày, thời gian này sư tỷ của ngươi vẫn luôn chiếu cố ngươi.
Độc này xác thực rất mạnh mẽ, nếu không phải thể chất ngươi đặc thù, chỉ sợ đã sớm thấy diêm vương."
"Liễu cốc chủ có biết người đả thương ta và sư tỷ ta là ai không?"
Nghe qua Phó Bạch Chỉ chăm mình ba ngày, trong lòng Hoa Dạ Ngữ ấm áp.
Nàng cúi đầu liếc nhìn vết thương trên cổ tay mình, tiện đà nhớ tới chuyện đêm đó.
Ngày đó nàng chưa có hoàn toàn uống say, chẳng qua là bước chân loạng choạng, hoa mắt, cũng nghĩ thừa dịp này làm nũng với Phó Bạch Chỉ.
Nhưng chưa từng nghĩ có người có thể xông vào Dược tiên cốc, vả lại mục tiêu chính là mình.
Cảm giác máu chảy còn rất rõ ràng, vào lúc đó Hoa Dạ Ngữ không thể nghi ngờ là kinh hoảng, nàng sợ sinh tử, sợ sau khi chết sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội gặp mặt Phó Bạch Chỉ, càng lo lắng nếu bản thân chết đi Phó Bạch Chỉ nên làm cái gì bây giờ? Mặc dù sư tỷ ngoài miệng luôn nói những lời xa cách, nhưng Hoa Dạ Ngữ biết, đối phương cũng không phải là hoàn toàn không chú ý đến mình.
Mắt thấy người nọ một lần lại một lần đi qua cứu mình, nhưng lần nào cũng bị đánh bị thương, Hoa Dạ Ngữ chỉ biết là thời điểm đó ngực mình rất đau, cái loại đau đó không giống bị thương da thịt, cũng không giống nổi khổ nội thương.
Mà là một loại đau khổ giằng xé khó mà giải thoát trong tim, như kim châm, từng chút đâm thủng từng tầng một tất cả phòng tuyến của mình, đến tận nơi sâu nhất của đáy lòng.
Hoa Dạ Ngữ biết, một khắc kia Phó Bạch Chỉ là thật tình muốn cứu mình, nàng đã quên sự an nguy của bản thân, cũng không nghe mình muốn nàng đi.
Đây là lần đầu tiên Hoa Dạ Ngữ đạt được ý nguyện có người không quan tâm đến sự an nguy của bản thân tới cứu mình, nàng tuyệt đối chưa từng nghĩ đến người này sẽ là Phó Bạch Chỉ, mà ngay thời điểm đó, nàng hy vọng người này sẽ chỉ là Phó Bạch Chỉ, rồi lại không muốn là Phó Bạch Chỉ.
"Ta nghĩ Hoa cô nương hẳn là người can đảm, đã như vậy, thế tục lễ giáo, liền không coi là cái gì."
Thấy Hoa Dạ Ngữ nhìn chằm chằm cổ tay của mình xuất thần, Liễu Tĩnh Mạt mở lời.
Cho dù so với bạn cùng lứa tuổi thành thục nhiều lắm, nhưng trước mặt nàng Hoa Dạ Ngữ cuối cùng là một cô gái nhỏ hơn nàng mười tuổi.
Đôi mắt kia lúc nào ở thời điểm ngắm nhìn Phó Bạch Chỉ cũng sẽ lộ ra sự nóng bỏng chính nàng không cách nào khắc chế, nhiều đến mức gần như muốn tràn ra, muốn không biết cũng khó, nhưng hết lần này tới lần khác một người trong cuộc vẫn còn chưa phát hiện.
"Liễu cốc chủ, có một số việc không phải là có dũng khí liền có thể thúc đẩy, kì thực có rất nhiều sự tình phải băn khoăn.
Chí ít, trước khi ta chưa hiểu rõ tâm ý của mình, ta không muốn làm nàng phiền muộn." Hoa Dạ Ngữ nghe hiểu lời của Liễu Tĩnh Mạt, mặc dù rất ngạc nhiên nàng không ghét mình đặc biệt, rồi lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Là thầy thuốc của Dược tiên cốc, kiến thức rộng rãi.
Ngay cả chính Liễu Tĩnh Mạt cũng là một quái nhân, lại có lập trường gì mà nói nàng đây?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!