Sự việc phát sinh tối qua khiến cho Phó Bạch Chỉ mất ngủ cả đêm, nàng ngủ không ngon, Hoa Dạ Ngữ cũng vậy.
Nàng không hiểu vì sao sau khi mình ăn ngay nói thật Phó Bạch Chỉ lại dùng ánh mắt kỳ quái như thế nhìn mình, sau đó lại vỗ vỗ lưng mình để cho mình đừng đoán mò nữa.
Hai người cứng ngắc nằm một đêm, ngày mới vừa tới Hoa Dạ Ngữ phải đến phòng bếp Liễu Tĩnh Mạt đã an bài dạy nàng nấu ăn, chỉ để một mình Phó Bạch Chỉ ở lại gian phòng đờ ra.
Trên giường bởi vì thiếu đi một người mà trở nên rộng rãi, nhưng lòng của Phó Bạch Chỉ lại càng trở nên ngổn ngang.
Nàng từng rất mừng Hoa Dạ Ngữ bộc trực, nhưng những lời nói tối qua quả thực cho nàng sự đả kích không nhỏ.
Là một người sống ở hiện đại 28 năm lại thẳng không thể thẳng hơn, Phó Bạch Chỉ đối với tình yêu đồng giới không bài xích, bất quá không nghĩ tới mình sẽ gặp phải.
Hoa Dạ Ngữ hành động càng quái dị, Phó Bạch Chỉ càng nghi hoặc, mà những nghi hoặc đó đã bị một màn "ngoài ý muốn" tối hôm qua đánh tan.
15 tuổi Hoa Dạ Ngữ không biết cách che giấu, thậm chí ngay cả phản ứng tự nhiên của cơ thể cũng không biết.
Nghĩ đến đôi mắt đen nháy sáng ngời của nàng ban đêm, còn thường hay đối với mình thân cận và hôn nhẹ, Phó Bạch Chỉ nhíu mày, hiện tại không hiểu tại sao nữ nhân vật chính Hoa Dạ Ngữ lại có khuynh hướng bách hợp, còn thích mình cái tên sư tỷ đối xử với nàng tệ như vậy?
Có lẽ do mơ màng không hiểu chuyện, đem sự ỷ lại lầm tưởng thành yêu mến.
Phó Bạch Chỉ đắn đo suy nghĩ, cảm thấy sự tình ắt hẳn là như vậy.
Hoa Dạ Ngữ từ bé không có thân nhân nên rất khát vọng thân tình, mà nay cũng chỉ là xem mình như tỷ tỷ mới có thể như vậy.
Mình không cần bị áp lực, chỉ cần tiếp tục làm chuyện nên làm thì tốt rồi.
Phó Bạch Chỉ tự nhủ như thế, hoặc là tâm lý thoải mái hoặc là tự lừa gạt mình.
Nàng lay động thân thể mệt mỏi, đột nhiên cảm giác có phần đói bụng.
Nghĩ đến Hoa Dạ Ngữ bây giờ đang ở phòng bếp dạy Liễu Tĩnh Mạt làm thức ăn, vội vàng mặc quần áo đi ra ngoài tìm.
Dược tiên cốc mặc dù địa phương không lớn, nhưng mỗi khu vực lại phân rõ ràng, chỗ ở của Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ lệch về phía sau núi, mà phòng bếp sắp đặt ở phía tây.
Dọc theo đường đi nhìn những người qua lại đến đây chúc thọ, phần nhiều chính là nhân vật có lai lịch trên giang hồ.
Liễu Tĩnh Mạt người này quả nhiên cực kỳ yêu con gái của nàng, nếu không thì cũng sẽ không vì một cái sinh nhật mà điều động cao như vậy.
"Đây là cái gì? Vì sao phải thêm ở phía trên? Món này kiểu dáng quá kỳ lạ, ta chưa từng thấy qua." Mới vừa đi tới cửa phòng bếp, Phó Bạch Chỉ chợt nghe thấy thanh âm của Liễu Tĩnh Mạt bên trong, nàng chậm rãi đi vào, thấy Hoa Dạ Ngữ đang làm nhưng chiếc bánh ngọt kiểu dáng đẹp đẽ, ngoại hình giống như trước đây mình từng miêu tả cho nàng, không nghĩ tới nàng lại có thể nhanh chóng học được.
Nhìn lại một chút Liễu Tĩnh Mạt lúc này, điệu bộ ưu nhã hoa lệ như mọi ngày đâu rồi? Nàng xoăn tay áo, vốn nên chỉnh tề tóc đen bù xù chịu không nổi, trên mặt còn có vài vết dầu mỡ, Phó Bạch Chỉ nhịn không được cười to ở trong lòng.
Nàng không nghĩ tới Liễu Tĩnh Mạt nhìn qua hoàn mỹ như vậy ngay cả việc làm bánh ngọt cũng không biết, thảo nào nàng để cho Hoa Dạ Ngữ dạy nàng, dù sao trẻ con đúng là thích ăn bánh ngọt nhất.
"Sư tỷ, ngươi đã tỉnh." Phó Bạch Chỉ vừa vào cửa, Hoa Dạ Ngữ liền nhận ra sự hiện diện của nàng.
Nghĩ đến sự lúng túng của hai người tối qua, Hoa Dạ Ngữ ít nhiều có chút ngập ngừng.
Thấy nàng rõ ràng muốn đến gần mình nhưng còn có chút sợ hãi, Phó Bạch Chỉ ngược lại chưa phát hiện xấu hổ, dưới ánh mắt tràn ngập uy hiếp của Liễu Tĩnh Mạt cầm một khối bánh ngọt đã làm xong nhét vào trong miệng.
Bánh ngọt tan trong miệng, mang theo hương thơm ngọt ngào của quả hạch đào.
"Tối qua ngủ không ngon, hôm nay còn dậy sớm như vậy, ngươi chưa ăn cái gì đúng không? Mở miệng." Phó Bạch Chỉ vừa nói vừa cầm một khối bánh ngọt, nhẹ nhàng nhét vào miệng Hoa Dạ Ngữ.
Tối hôm qua sau khi phát sinh chuyện đó, Phó Bạch Chỉ vốn không muốn để ý Hoa Dạ Ngữ, may mà sáng nay nàng đã nghĩ thông suốt mối quan hệ giữa hai người, lúc này mới có thể ung dung bình thản như vậy.
Hoa Dạ Ngữ là nhân vật nàng tạo ra, nàng hiểu quá rõ, người mang theo chính nghĩa, khiêm tốn lễ độ, sau đó gặp phải nam chính liền động lòng yêu đương.
Như vậy Hoa Dạ Ngữ làm sao sẽ thích vai phụ là mình? Chưa nói đến tên Lục Quý Ly trước kia ở khắp nơi muốn hại chết nàng, coi như hiện tại là mình chiếm giữ thân thể Lục Quý Ly, cũng không phải đem Hoa Dạ Ngữ thành trở ngại lớn nhất sao? Đã như vậy, thì đừng nói tới vấn đề có tình cảm hay không có tình cảm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!