Chương 18: (Vô Đề)

Trong khoảng thời gian Hoa Dạ Ngữ và Liễu Tĩnh Mạt đơn độc chung đụng, trong đầu Phó Bạch Chỉ toàn là nghĩ hai người sẽ nói cái gì, làm cái gì.

Nàng nghĩ trước đây Liễu Tĩnh Mạt cũng không quen biết Hoa Dạ Ngữ, lại tỏ vẻ muốn gặp riêng một mình càng thêm đáng nghi.

Nhưng mà, dù cho Phó Bạch Chỉ nghĩ vỡ đầu, cũng không nghĩ tới Liễu Tĩnh Mạt sẽ đưa ra loại yêu cầu này.

Nhìn Hoa Dạ Ngữ trên mặt không có biểu tình gì, con ngươi đen nhánh chuyên chú nhìn chằm chằm bản thân, mỗi khi chứng kiến đều khiến Phó Bạch Chỉ có loại cảm giác nếu không nhìn lại sẽ làm cho đối phương thất vọng.

Nàng nghĩ không ra vì sao Liễu Tĩnh Mạt phải giữ Hoa Dạ Ngữ ở lại nơi này, nếu như thực sự ở lại, vậy có phải hay không cũng sẽ chặt đứt vận mệnh dây dưa giữa mình và Hoa Dạ Ngữ, mình sẽ bình an vô sự?

"Nàng vì sao muốn giữ ngươi lại?" Mặc dù trong lòng đã dậy sóng, nhưng Phó Bạch Chỉ rất nhanh liền khống chế tốt tâm tình của mình, nàng nói thầm trong bụng không thể hoảng loạn, không thể đem ưu tư biểu hiện ở trên mặt.

Cho nên, càng sốt ruột, nụ cười trên mặt nàng càng ôn hòa.

Nhưng trong mắt Hoa Dạ Ngữ, biểu hiện như vậy lại bị cho rằng không thèm để ý.

Trước khi ra khỏi đại sảnh, nàng vốn không muốn đem sự tình đã giải quyết xong nói cho Phó Bạch Chỉ, dẫn tới lo lắng không cần thiết.

Nhưng khi nhìn thấy dáng điệu đối phương đợi chờ mình, rồi lại nhịn không được nói ra.

Con người quả nhiên đều có lòng tham, chung đụng càng lâu, Hoa Dạ Ngữ phát hiện mình muốn càng nhiều.

Ban đầu nàng chỉ hy vọng Phó Bạch Chỉ có thể đối xử ôn nhu với mình, thỉnh thoảng trò chuyện với mình là được, nhưng hôm nay lại ước gì mỗi một giây đều dính vào bên người Phó Bạch Chỉ.

Lời mời lúc nãy của Liễu Tĩnh Mạt, Hoa Dạ Ngữ không hề có một tia động tâm, chỉ gặp mặt một ngày Liễu Tĩnh Mạt lại dễ dàng phát hiện bản thân quan tâm Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ cũng muốn biết Phó Bạch Chỉ có quan tâm bản thân hay không, nếu mình rời đi, nàng có động dung hay không.

Hiện giờ, nụ cười ôn nhu của Phó Bạch Chỉ khiến Hoa Dạ Ngữ luyến tiếc dời mắt, trong lòng ngược lại có chút lạnh.

Đại sư tỷ còn chưa quan tâm mình giống như mình quan tâm nàng đi, nếu không nghe được có thể mình sẽ rời đi, sao có thể cười tươi như vậy.

"Liễu cốc chủ nói trong cơ thể ta hình như có chất kháng độc, nàng cảm thấy rất hứng thú."

"A, vậy là ngươi trả lời như thế nào?" Phó Bạch Chỉ cố ý thả nhẹ âm thanh để hỏi, nhưng chân mày lại nhăn thành một đường.

Nàng thật không hiểu tâm tư của mình, rõ ràng Hoa Dạ Ngữ ly khai Thương khung môn đối với nàng là một vạn lần tốt, nhưng thứ nàng nghĩ tới đều là không tốt.

Nếu tiểu sư muội ngốc nghếch này đi ai làm thức ăn cho mình? Lúc mình nhàm chán sẽ không có ai tán gẫu với mình.

"Ta cự tuyệt đề nghị của Liễu cốc chủ, ta không thể rời khỏi môn phái, cũng không muốn ly khai sư phụ." Xuất phát từ tâm lý tức giận, Hoa Dạ Ngữ nói ra môn phái nói ra Lục Uyên, nhưng cố ý không có nói Phó Bạch Chỉ.

Nghe câu trả lời như thế, Phó Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm, nhưng luôn cảm thấy càng thêm khó chịu.

Cái gì gọi là không thể ly khai môn phái và sư phụ? Nói như vậy, ly khai mình là có thể? Nghĩ tới đây, Phó Bạch Chỉ ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục trả lời Hoa Dạ Ngữ, trực tiếp đi đến căn phòng hai người ở tạm.

Tuy Liễu Tĩnh Mạt chỉ chuẩn bị cho hai người bọn họ một gian phòng, nhưng điều kiện trong đó cũng không tệ.

Đẩy cửa vào là phòng ngoài, kéo cửa bên trong ra chính là phòng ngủ.

Giường rất lớn, đừng nói là nàng và Hoa Dạ Ngữ hai người nằm, thêm người thứ ba cũng còn dư dả.

Phó Bạch Chỉ một mạch không nói gì, đến phòng đem bao quần áo mang theo trên người bỏ xuống liền không có hình tượng nằm ở trên bàn, dự định nghỉ ngơi một lát.

"Sư tỷ, ngươi..."

"Chớ quấy rầy ta."

Hoa Dạ Ngữ đi vào, thấy Phó Bạch Chỉ mệt mỏi gục xuống bàn, trong lòng là một trận yêu thương.

Nàng muốn gọi nàng tắm rửa rồi mới lên giường nghỉ ngơi, nhưng không biết tại sao lời mới ra khỏi miệng liền bị Phó Bạch Chỉ trách cứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!