Hai tay anh ôm lấy Thẩm Khê, không hề có ý định buông cô ra.
"Em thấy chưa, khoảng cách về chiều cao giữa đôi ta chẳng có vấn đề gì hết."
"Lúc anh muốn hôn em đều rất dễ, nhưng lúc em muốn hôn anh thì phải sắm vai tuyển thủ nhảy cao à?" Thẩm Khê bất mãn nói.
Khóe môi của Trần Mặc Bạch cong lên khi thấy vẻ mặt của cô: "Sao lại thế? Em nhảy lên vẫn chưa hôn được anh ư?"
"Đúng rồi đấy."
Thẩm Khê thầm oán trong lòng: Lớn lên cao thế làm gì, lãng phí tài nguyên quá!
Trần Mặc Bạch buông cô ra, anh không cười nữa mà nghiêm mặt nói: "Em thử nhảy lên anh xem nào, xem có đúng không."
"Anh nghĩ rằng em không biết anh đang muốn trêu em ư?" Thẩm Khê nghiêng mắt nhìn anh.
"Anh sẽ không lấy chuyện này ra để trêu em." Trần Mặc Bạch tỏ vẻ "anh đang nghiêm túc".
"Gót giày bị gãy rồi, em không nhảy được đâu." Thẩm Khê thầm nghĩ "còn lâu em mới bị anh lừa".
Không ngờ Trần Mặc Bạch lại cúi người, anh nâng bàn chân còn lại của Thẩm Khê, nhanh nhẹn gõ gãy gót giày rồi đi lại vào chân cô.
Thẩm Khê giẫm giẫm, hình như đi vào thoải mái hơn trước.
"Này, anh vẫn đang chờ em đấy, thử xem có phải thật sự không hôn được không."
"Được rồi, đừng để bị em đẩy ngã nha!" Thẩm Khê lùi về sau hai bước, cô chạy lấy đà rồi dùng sức nhảy lên. Thật ra cô rất muốn dùng trán để đập cho anh chàng tự mãn này đến máu mũi đầy mặt!
Trần Mặc Bạch cụp mắt, anh mỉm cười nhìn Thẩm Khê đang lao về phía mình, cô chỉ có thể miễn cưỡng hôn đến cằm anh.
"Anh thấy chưa, em đã nói là không đến mà!" Ôi, thất bại.
"Hay là em thử thêm một lần nữa đi? Chỉ cách chút nữa là hôn được rồi." Trần Mặc Bạch đo khoảng cách từ cằm đến môi.
"Một chút khoảng cách ấy khó chẳng khác nào việc tăng tốc độ xe đua trong một giây cả!"
Thẩm Khê tỏ vẻ không chơi với anh nữa, cô vừa xoay người định rời đi thì đã bị Trần Mặc Bạch kéo lại.
"Được rồi, được rồi, không trêu em nữa."
"Biết ngay anh vừa trêu em mà." Thẩm Khê liếc Trần Mặc Bạch.
"Vậy bây giờ hãy giải quyết vấn đề chênh lệch chiều cao đáng yêu giữa chúng ta nhé."
"Chênh lệch chiều cao thì có gì mà đáng yêu." Thẩm Khê hừ một tiếng.
"Thế này nhé, sau này nếu em bỗng dưng muốn hôn anh nhưng lại không hôn được thì hãy gõ mu bàn tay của anh ba lần, sau đó anh sẽ cúi đầu xuống để em hôn, như thế có được không?"
"Như thế thì anh đã biết em muốn hôn anh rồi, còn ý nghĩa gì nữa đâu chứ?" Nghĩ đến chuyện Trần Mặc Bạch có thể bất ngờ hôn mình còn cô thì lại khó khăn, Thẩm Khê cảm thấy cực kỳ không công bằng.
"Nhưng khi em gõ vào mu bàn tay anh, tim anh sẽ đập rất nhanh, chỉ nóng lòng muốn giao bản thân cho em thôi."
"Thật ư?" Thẩm Khê nâng ngón tay gõ ba cái lên mu bàn tay của Trần Mặc Bạch.
Cô vừa ngẩng đầu muốn nhìn rõ vẻ mặt của anh thì nụ hôn của Trần Mặc Bạch đã áp đến. Thẩm Khê không kịp phản ứng, cô lảo đảo lùi về sau nhưng Trần Mặc Bạch đã nghiêng mặt sang, anh vươn tay ôm lấy cô rồi ấn vào ngực mình.
Môi Thẩm Khê bị hôn đến tê dại, cô dùng sức đấm vào ngực Trần Mặc Bạch một cái nhưng đối phương lại trực tiếp siết chặt vòng tay khiến Thẩm Khê không thể thực hiện nắm đấm của mình. Bên cạnh việc đua xe, một khi đã mất kiềm chế thì nụ hôn của anh cũng tràn đầy tính xâm lược.
Ngay khi Thẩm Khê cảm thấy sợ hãi, nụ hôn kia đột ngột dừng lại, Trần Mặc Bạch buông cô ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!