Chương 46: Một tòa thành

Thẩm Khê ngồi thêm một lúc rồi đứng dậy, từ từ đi ra ngoài. Lúc này cô có thể cảm nhận được vận tốc của gió, độ ẩm của không khí và những chiếc xe đua đang lướt qua trước mặt, chúng giống như một vòng lặp lặp đi lặp lại một chu kỳ. 

Trong sáu phút đầu, các tay đua còn lại phát huy phong độ một cách vững vàng, họ chỉ mong tạo được thành tích tốt nhất để không bị đào thải. Sáu phút sau mới là lúc Q2 chính thức bắt đầu.

Ánh mắt của Thẩm Khê đuổi theo xe của Trần Mặc Bạch, hiện tại anh đang xếp vị trí thứ mười hai, sau Caspian.

"Elvin cố lên! Nhất định phải ở lại đến Q3 đó!" Biểu cảm của Amanda như thể đang thấy tờ vé số tỷ đô bay trên bầu trời.

Chiếc xe xếp thứ mười lăm đã bị đào thải, Caspian cảm thấy bị uy hiếp nên tăng tốc tiến vào khúc cua, tiến lên vị trí thứ mười. 

Marcus nắm tay thật chặt: "Giữ vững vị trí, giữ vững!"

Xếp vị trí thứ mười hai là Trần Mặc Bạch đã chớp thời cơ tiến lên vị trí thứ mười một.

"Ôi… tôi chết mất… sắp bị bệnh tim rồi…" Amanda vỗ vỗ ngực.

Thẩm Khê không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm xe đua của Trần Mặc Bạch.

Ổn định… ổn định… 

90 giây sau, chiếc xe xếp vị trí thứ mười ba bị đào thải. Caspian vẫn dậm chân thứ mười không thể tiếp tục tiến lên còn Trần Mặc Bạch đang đứng trước nguy cơ bị loại. 

Ngay khi bình luận viên vừa nói "Elvin mới trở về F1 nên vẫn cần thời gian để điều chỉnh trạng thái." thì 90 giây sau Trần Mặc Bạch đã vững vàng tiến vào khúc cua, vượt qua Caspian và vươn lên vị trí thứ mười. Khán giả hô hào hết đợt này rồi đến đợt khác, còn Caspian chỉ muốn đấm một cái vào mặt của Trần Mặc Bạch.

"Đây chắc hẳn đều là chiến lược của đội Marcus! Chỉ trong 90 giây thôi mà chúng tôi cũng có thể cảm nhận được khả năng kiểm soát tốc độ của Elvin!" Bình luận viên trở nên phấn khích "Elvin, hãy cho chúng tôi xem liệu anh có thể lọt vào Q3 không!"

Ba phút sau, tay đua xếp thứ mười hai và Caspian đang xếp thứ mười một bị loại, chỉ còn lại Trần Mặc Bạch và danh tướng người Pháp Kelso tranh giành vị trí thứ chín. 

Caspian lái xe trở về trạm bảo dưỡng, mặt cậu ta thối như đôi tất một tháng không được giặt, Marcus tặng cho cậu ta một cái ôm.

"Xếp thứ mười một cũng được! Ít nhất chúng ta rất có hy vọng sẽ có điểm trong vòng đua chính thức, hơn nữa còn có ưu thế về lốp xe nữa!"

"Hừ!" Caspian cởi mũ bảo hiểm, trực tiếp đổ nước khoáng lên đầu.

Chỉ còn lại chưa đầy một phút, phong cách lái xe của Trần Mặc Bạch vẫn rất vững vàng và lưu loát, tốc độ một vòng của anh không hề kém Kelso. Mười lăm giây cuối cùng, khán giả không hẹn mà bắt đầu cùng nhau đếm ngược, cùng thưởng thức Trần Mặc Bạch cua một đường cực kỳ đẹp đẽ.

Dường như giờ phút này Thẩm Khê có thể cảm nhận được mức độ mạnh yếu của Trần Mặc Bạch khi anh nắm lấy vô lăng, mỗi một biên độ khi chuyển hướng của anh, anh như một làn gió thổi qua sân đua, nghênh ngang mà đến rồi lại nghênh ngang mà đi, rong ruổi mà đầy phóng khoáng.

Hiển nhiên Kelso không có ý định vượt Trần Mặc Bạch, anh giành lấy vị trí thứ chín, mạo hiểm bước vào Q3.

Bình luận viên phấn khích không thôi "Tốt lắm! Elvin Trần mới trở lại F1 nhưng đã thích nghi rất nhanh với các quy tắc mới."

"Tên này…" Caspian kéo kéo khóe miệng "Cảm giác còn nổi hơn cả Winston đang giữ vị trí thứ nhất."

"Winston quá mạnh, mùa giải năm ngoái chỉ cần bốn chặng đầu tiên đã xem như nắm chắn vị trí quán quân. Tuy rằng Payne vẫn luôn bám sát anh ta nhưng lại không hề có cơ hội để vượt qua. Đương nhiên đối với Payne mà nói thì đây chỉ là phiên đua phân hạng mà thôi, không cần phải làm đến mức ngươi chết ta sống. Vậy nên phiên đua phân hạng chỉ thú vị với những tay đua đang xếp cuối."

Đôi mắt của Amanda lấp lánh như sao.

Marcus thở ra một hơi: "Kết quả đã tốt hơn sự mong đợi của chúng ta rất nhiều rồi. Giờ chỉ có thể xem anh ấy dùng được bộ lốp này trong bao lâu."

Thẩm Khê thở ra một hơi. Trần Mặc Bạch cũng không phụ sự kỳ vọng của đội Marcus mà vượt qua danh tướng Carpenter. Những tràng vỗ tay nhiệt liệt từ phía khán giả lại được truyền đến lần thứ hai.

"Tốt lắm, vị trí thứ tám." Ý cười trên miệng Marcus đã không thể nào che giấu.

Nhưng sau đó có vẻ Trần Mặc Bạch đã hết hứng thú, anh không tiếp tục lao về trước nữa, bị đào thải ở 90 giây tiếp theo.

"Quả thực không cần phải tiếp tục ganh đua nữa. Chúng ta đã dùng tổn thất ít nhất để đạt được thu hoạch ngoài dự kiến." Marcus thở ra.

Trần Mặc Bạch trở về trạm bảo dưỡng, thản nhiên bước xuống xe rồi trao đổi cùng nhóm kỹ sư, hỏi họ về điều kiện thời tiết trong cuộc đua chính thức vào ngày mai, thảo luận về việc sử dụng lốp xe và chiến lược vào pit. Thẩm Khê lặng lẽ nhìn anh cho đến khi phiên đua phân hạng hoàn toàn kết thúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!