(Đầu giường ánh trăng rọi: Câu thơ đầu tiên trong bài thơ Tĩnh dạ tứ của Lý Bạch. Các bạn có thể đọc bài thơ này tại đây)
"Được, chúng ta đi shopping."
Lâm Na vui vẻ lấy một chiếc mũ rộng vành trong vali hành lý của Thẩm Khê khiến cho đồ đạc bên trong đang gọn gàng trở nên lộn xộn rồi đội mũ lên đầu Thẩm Khê.
"Đồ đạc đã lộn tùng phèo rồi, giờ cậu thích lục đồ kiểu gì cũng được!"
Thẩm Khê gật đầu, bây giờ cô không hề phiền não. Cô tìm một chiếc áo phông rộng, mặc quần kaki rồi ra ngoài cùng Lâm Na.
Hai người nắm tay đi dạo thong thả đi dạo trên những nẻo đường trông như tấm lưới ở Melbourne. Đường phố ở đây khá giống mê cung, Lâm Na nhìn những vật nhỏ ở xung quanh, vừa quay đầu lại đã không thấy Thẩm Khê đâu. Lùi lại một chút, Lâm Na phát hiện Thẩm Khê đang tập trung tinh thần xem người nghệ sĩ gõ nhạc bằng chai rượu ở ven đường. Lâm Na bị thu hút bởi sự chuyên chú của cô, cũng đứng ở đó thưởng thức gần mười phút cùng Thẩm Khê.
"Đường phố ở đây không có quy tắc, quanh co và tràn đầy bất ngờ, mình thích lắm."
"Mình cũng thích."
Chưa đến một giờ sau, Thẩm Khê liền phát hiện… mình và Lâm Na lạc mất nhau rồi. Cô gọi điện cho Lâm Na, Lâm Na cũng rất sốt ruột.
"Cậu nói cho mình biết cậu đang ở đâu? Hoặc là gần đó có cái gì, mình đến tìm cậu!"
"Gần đó… có quán cà phê tên là Lorna."
"Vậy cậu vào quán đó uống nước ăn bánh đi, mình sẽ đến đó tìm cậu."
"Được."
Thẩm Khê cũng thấy hơi đói. Cô lùi về sau, vừa định quay người lại thì va phải ai đó. Ly cà phê trong tay đối phương rơi xuống, cạch một tiếng. Chiếc kính của Thẩm Khê cũng bị rơi xuống nhưng trước khi nó chạm đất thì đã được người đó nhanh tay bắt lại.
"Rất xin lỗi!" Thẩm Khê nhanh chóng xin lỗi người ta.
Đối phương đưa kính cho cô.
"Không sao."
Sự ôn hòa và ý cười trong giọng nói của người đó khiến Thẩm Khê có chút quen tai.
"Cậu là… Thẩm Khê đúng không?"
Thẩm Khê nhanh chóng đeo kính lên, lúc ngẩng đầu lên nhìn người ta liền sững sờ.
"Sao vậy? Không nhớ mình hả? Chúng ta học chung cấp ba với nhau đó, mình là Lâm Thiếu Khiêm."
Thẩm Khê vẫn sững sờ nhìn anh ta.
"Trông cậu vẫn nho nhỏ giống hồi cấp ba nhỉ, đứng trong đám đông liền tìm không thấy. Năm nay mình về nước, nghe thầy giáo cấp ba nói cậu học ở MIT còn mình thì học tại Stanford… Thẩm Khê?" Lâm Thiếu Khiêm thấy Thẩm Khê không phản ứng liền vỗ vỗ bả vai cô.
Thẩm Khê thoáng chốc phục hồi tinh thần. Đôi mắt của người đó vẫn đẹp như vậy, kết hợp với chiếc kính không gọng trông càng hào hoa phong nhã, anh ta mặc chiếc áo sơ mi màu xanh da trời nhạt, trông vừa khiêm tốn vừa có phong phạm của người tri thức.
Đã gần 10 năm kể từ lúc cô tốt nghiệp cấp ba.
"Cậu… cũng không thay đổi…"
Lâm Thiếu Khiêm nở nụ cười: "Sao lại không thay đổi được? Mình không trưởng thành hơn sao?"
"Có!" Thẩm Khê nhanh chóng gật đầu.
Nụ cười của Lâm Thiếu Khiêm càng rõ hơn.
"Tìm một chỗ uống nước ôn chuyện chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!