Caspian ngẩng đầu nhìn về phương xa, trên mặt cậu là sự trưởng thành không thuộc về tuổi này.
"Cho nên việc Thẩm Khê đến Trung Quốc tìm tôi khiến cậu thấy rất bất an đúng không? Cảm giác giống như một đứa bé bị cha mẹ vứt bỏ."
"Tôi lớn rồi! Làm gì còn giống trẻ con nữa!" Caspian chuẩn bị bùng nổ.
"Cậu có biết Thẩm Khê nhốt mình trong phòng từ ngày này qua đêm khác để làm gì không?"
"Cô ấy muốn cải tiến thiết kế động cơ của Thẩm Xuyên."
"Nếu cô ấy có suy nghĩ như vậy thì tôi đã không ở đây. Cô ấy chỉ có cậu mà thôi. Tôi đề nghị so tài với cậu là do tôi không muốn thấy cô ấy buồn và không thể tập trung được vào những gì mình muốn làm. Thực ra cậu vẫn rất muốn được tiếp tục được điều khiển chiếc xe đua mà cô ấy thiết kế đúng không?" Trần Mặc Bạch hỏi.
"Cảm ơn anh khi dùng cách khiến tôi mất mặt đến vậy để giữ tôi lại." Caspian đứng dậy, tiện tay cầm lon Coca kia rồi chỉ chỉ Trần Mặc Bạch: "Anh phải vượt được Winston đấy!"
Trần Mặc Bạch nở nụ cười: "Amanda nói anh ta chính là người ngồi trên ngai vàng đó."
Caspian nhún vai: "Đây là công thức một, dùng kim loại để thiết kế xe thì đua kiểu quái gì được, phải dùng sợi cacbon chứ!"
(Ngai vàng được làm bằng vàng mà vàng là kim loại, ở đây Caspian đang khịa là dùng kim loại thì không thể thiết kế được xe đua F1)
Nhìn thấy bóng dáng của cậu ta, bỗng nhiên Trần Mặc Bạch cảm thấy thực ra nhóc quỷ này rất đáng yêu.
Sáu giờ tối, Trần Mặc Bạch đến nhà hàng Poseidon"s Labyrinth đúng giờ.
Triệu Dĩnh Nịnh có chút ngạc nhiên: "Tôi còn tưởng anh lại đến muộn."
"Đến đúng giờ thì có thể về sớm một chút." Trần Mặc Bạch trả lời.
Triệu Dĩnh Nịnh dùng ánh mắt khinh bỉ liếc anh rồi ra hiệu cho phục vụ để gọi đồ ăn.
"Đừng nói nhảm nữa, anh có nhớ Tiểu Mi không?"
"Tiểu Mi? Tiểu Mi nào?" Trần Mặc Bạch cười hỏi.
"Đừng có giả bộ nữa, lần trước anh giả vờ làm một tên cặn bã không phải rất high sao?" Triệu Dĩnh Nịnh lạnh lùng nói.
"Ồ… ra là lần đó!" Trần Mặc Bạch lộ vẻ bừng tỉnh "Cô Tiểu Mi kia làm sao?"
"Tiểu Mi được một nhà thiết kế nổi tiếng trong nước phát hiện, đi catwalk rồi xuất hiện trên tạp chí khiến cô ấy trở nên nổi tiếng, còn có người mời cô ấy đóng phim nữa."
"Tốt đó, rất nỗ lực." Trần Mặc Bạch gật đầu tỏ vẻ khen ngợi.
"Sau đó Hách Dương sửa laptop cho cô ấy rồi xem một ít tạp chí." Triệu Dĩnh Nịnh đảo mắt.
"Tiểu Mi đúng là gu của Hách Dương." Trần Mặc Bạch cầm ly rượu vang nhấp một ngụm.
Đuôi lông mày của Triệu Dĩnh Nịnh nhướn lên như thể chuẩn bị chọc thủng bầu trời.
"Nhưng anh làm mọi cách như thế không phải là để tôi nhận ra Hách Dương chính là gu của tôi sao!"
"Ồ… thì ra cậu ấy là gu của cô." Trần Mặc Bạch cầm dao và dĩa chậm rãi cắt miếng bít tết.
"Nhưng hiện tại có người muốn chiếm lấy con mồi của tôi." Triệu Dĩnh Nịnh cắt bít tết chẳng khác nào đang chém kẻ thù.
"Hay là… cô dịu dàng động lòng người một chút? Chim nhỏ nép vào người?" Trần Mặc Bạch nín cười.
"Anh nghĩ tiến sĩ Thẩm của anh có thể trở nên tinh tế hơn được không?" Triệu Dĩnh Nịnh hỏi lại.
"Tôi sẽ hy sinh bản thân vậy." Trần Mặc Bạch thở dài: "Chụp với tôi một tấm rồi đăng lên vòng bạn bè."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!