"Winston… vẫn luôn gợi cảm như vậy… đôi mắt ấy, gương mặt ấy, đường cong lưng ấy…" Amanda sắp liếm màn hình đến nơi.
Winston vừa rời đội đua đã bị các ký giả truyền thông chặn lại.
"Winston, anh có ý kiến gì về việc đội Marcus ký hợp đồng với Elvin Trần không? Anh nghĩ trước mùa giải năm tới anh ta có thể lấy lại được phong độ của mình vào hai năm trước không?"
"Winston, anh nghĩ Elvin Trần có mang đến sự thay đổi nào không?"
"Anh có nghĩ rằng đây chỉ là chiến lược truyền thông để thu hút nguồn tài trợ đến từ Trung Quốc của đội Marcus không?"
Các nhân viên đi bên cạnh Winston đang định đưa tay ngăn cản thì Winston đã nâng tay.
"Về việc trong khoảng thời gian ngắn Elvin Trần có thể lấy lại được phong độ vào hai năm trước hay không thì đến chúa cũng không biết trả lời thế nào. Tôi chỉ biết mỗi tối trước khi đi ngủ tôi đều sẽ mô phỏng trận đấu trong đầu, có lẽ Elvin Trần cũng làm vậy. Nhưng tôi vẫn luôn nhớ anh ta đã từng vượt được Hunt ở đường đua Sepang. Kết quả của F1 luôn không thể nào đoán trước nhưng chưa bao giờ có sự trùng hợp."
Vừa dứt lời, Winston liền rời khỏi tầm mắt của giới truyền thông.
"Không hổ là nam thần của tôi! Nói chuyện vẫn luôn đúng trọng tâm như vậy!" Vẻ mặt của Amanda đầy sự sùng bái.
Trần Mặc Bạch rũ mi, cười khẽ.
"Sao vậy?"
"Tôi nhớ Marcus từng nói với tôi Winston cũng là nam thần của Thẩm Khê, ông ấy muốn tôi phải thắng anh ta."
"Winston? Anh ấy không phải nam thần của tiến sĩ Thẩm đâu, nam thần như nước chảy, chỉ có Winston mới ngồi vững ngôi vương."
"Ngôi vương ư…" Trần Mặc Bạch lộ vẻ trầm tĩnh "Tiến sĩ Thẩm đâu?"
"Cô ấy đang suy nghĩ. Đây là khoảng thời gian khổ cực nhất đối với đội R&D và nhóm kỹ sư. Đối thủ của chúng ta rất mạnh, dù là Ferrari hay Mercedes thì năm nào xe đua của họ luôn được thay đổi và cải tiến. Ngài Hall rất coi trọng Thẩm Khê, ông ấy thấy tiếc khi tiến sĩ Thẩm chỉ làm kỹ sư hệ thống treo." Amanda chớp chớp đôi mắt, như đang ám chỉ điều gì đó.
Nụ cười của Trần Mặc Bạch trở nên sâu hơn.
"Đừng lo, nếu tôi đã đến đây, cô ấy sẽ làm được nhiều thứ hơn nữa."
"Sao dạo này không thấy hoàng tử bé kiêu ngạo của chúng ta đâu chỉ? Chẳng phải cứ rảnh là sẽ đến phòng R&D để ngó à, không nhìn thấy tiến sĩ Thẩm là kiểu gì cậu ta cũng giở chứng." Amanda cắn socola, nhìn xung quanh.
"Chắc là thấy không thoải mái khi sự chú ý của đội đua chuyển hết sang Elvin." Kỹ sư thiết kế cánh gió đuôi xe vừa nghịch mô hình trên bàn vừa nói.
(Cánh gió đuôi xe là cái này nà)
Đúng lúc này, Marcus lại mang gương mặt đầy vẻ buồn bực gõ cửa phòng của Thẩm Khê: "Tiến sĩ Thẩm, cô có ở trong phòng không?"
Vài phút trôi qua vẫn không có tiếng trả lời.
Amanda đi tới, nói: "Nếu tôi là ông, tôi sẽ mở cửa rồi vào luôn."
Marcus mở cửa ra, đèn trong phòng sáng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ông. Mấy tấm bảng trắng đều được phủ kín bởi các công thức toán học và sơ đồ phân tích cơ học. Còn Thẩm Khê đang tập trung tinh thần ngồi trên mặt đất, chiếc bút dạ trong tay cô vang lên tiếng viết khi cọ xát với mặt đất.
"Chúa ơi, cô ấy lại viết không đúng chỗ rồi! Tôi đã mua cho cô ấy năm tấm bảng trắng vậy mà vẫn chưa đủ cho cô ấy viết sao!" Amanda ôm đầu, cô đã tưởng tượng ra cảnh dì Smith phụ trách dọn vệ sinh sẽ rít gào thế nào khi nhìn thấy những nét bút này rồi đấy.
Marcus ngăn cản Amanda: "Đừng làm phiền cô ấy, chúng ta ra ngoài nào."
"Không phải ông có chuyện muốn nói với cô ấy sao?"
"Giờ thì không cần nữa, tôi muốn cô ấy giữ nguyên trạng thái này."
Khi ông bước ra ngoài liền chạm phải Trần Mặc Bạch, hai người rất ăn ý mà gật đầu với nhau. Trần Mặc Bạch đi ra ngoài cùng Marcus. Đi ra ban công, thấy vẻ mặt u sầu của Marcus, Trần Mặc Bạch hỏi: "Có chuyện gì à?"
"Là Caspian, đến mùa giải sau thì hợp đồng giữa đội đua và cậu ta mới kết thúc, nhưng mà…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!