Chương 39: Cô ấy là thiên thời địa lợi của cậu

"Nhưng mà… tôi có thể không từ bỏ ý định chiêu mộ anh về đội đua không?" Thẩm Khê nghiêng mặt đi, nghiêm túc hỏi.

Trần Mặc Bạch không trả lời, chỉ ấn cô vào trong ngực của mình.

"Đồ ngốc…"

Nghe nhịp tim của Trần Mặc Bạch, Thẩm Khê có thể chắc chắn rằng trái tim anh vẫn chưa từng rời khỏi đường đua. Nhưng tại sao anh lại không chịu nói cho cô biết chứ? Hay mọi thứ thật sự giống như những gì anh vừa nói, độ ăn ý giữa cô và Trần Mặc Bạch là quá thấp?

Nửa phút sau, bụng của Thẩm Khê phát ra tiếng "ọt ọt", Trần Mặc Bạch cúi đầu không nhịn được mà cười cười.

"Cô nghỉ một lát đi, tôi đi nấu đồ ăn cho. Sau khi ăn sáng xong, tôi đưa cô về." Trần Mặc Bạch thả Thẩm Khê ra, bước vào phòng bếp.

Thẩm Khê theo sau anh, như thể không hề từ bỏ cơ hội cuối cùng để thuyết phục được Trần Mặc Bạch.

Trần Mặc Bạch thuần thục đun nước, chần mì, thái nhỏ rau và xào các nguyên liệu. Khi thấy dầu trong chảo đã sôi, anh đậy vung lại để ngăn dầu bắn ra, trông cực kỳ trôi chảy và gọn gàng, giống như phong cách lái xe của anh vậy, không hề có một chút do dự. 

Vẻ dứt khoát này của anh khiến cho Thẩm Khê rất thích.

"Anh thật là giỏi."

Khóe môi của Trần Mặc Bạch cong lên: "Cô học thói nịnh hót của ai đấy?"

"Sao lại là nịnh hót? Tôi thấy anh rất giỏi mà! Tôi còn không biết nấu cơm."

"Nếu như nấu cơm cô cũng biết thì đàn ông sẽ chẳng còn giá trị với cô cả."

Trần Mặc Bạch chần mì xong rồi bắt đầu xào, động tác của anh cực kỳ lưu loát, hơn nữa còn giàu logic, đâu vào đấy.

"Ngoại trừ không biết xào rau nấu cơm, tôi vẫn còn không biết những thứ khác nữa."

"Thứ gì vậy?"

"Tôi bị mù đường, không cảm nhận được phương hướng."

Trần Mặc Bạch đảo mì, nêm gia vị rồi xoay người lại: "Bây giờ điện thoại có chức năng chỉ đường. Tôi đã nghĩ rằng cảm giác về không gian và phương hướng của cô phải rất mạnh mẽ, không ngờ tôi đã lầm."

"Tôi giỏi hình học không gian nhưng không có nghĩa là tôi phân biệt được phương hướng nha."

Trần Mặc Bạch cười cười, đặt đồ ăn lên bàn.

Thẩm Khê cầm đũa trộn mì nhưng trộn thế nào cũng không đều, mấy lần suýt chút nữa thì làm rơi mì ra bên ngoài. Trần Mặc Bạch thở dài cầm chiếc bát của Thẩm Khê lại, ngón tay thon dài của anh cầm đũa trộn mì cho cô rồi đẩy lại trước mặt Thẩm Khê.

"Bây giờ tôi mới thấy cô không biết nấu cơm, không nhận biết được phương hướng, thỉnh thoảng còn không biết cách nhìn thái độ của người khác cũng không phải là khuyết điểm của cô."

"Vậy thì đó là gì?" Thẩm Khê cau mày nhìn Trần Mặc Bạch.

"Đó là điều hấp dẫn người khác phái. Giống như công đực gặp được con cái mà nó muốn quyến rũ thì sẽ xòe đuôi, khoe ra màu sắc rực rỡ của mình để đối tượng của nó thấy, những điều ấy của cô cũng thu hút được người khác phái."

Thẩm Khê càng nghe càng thấy Trần Mặc Bạch đang nói bậy, dứt khoát cúi đầu ăn mì, làm bộ không muốn nghe anh nói nữa.

"Bởi vì không biết nấu cơm nên sẽ có người đàn ông nấu cơm cho cô, nuông chiều cô như con gái của người đó vậy. Bởi vì cô không nhận biết được phương hướng nên người đàn ông đó sẽ chỉ cho cô, khi cô không bên cạnh anh ta sẽ lo lắng sợ cô biến mất. Cô không biết nhìn thái độ người khác thì sẽ dễ dàng đắc tội họ nhưng người đàn ông đó sẽ không nhịn được mà bảo vệ cô.

Những gì cô không biết, không hiểu chính là cơ hội cho những người đàn ông có cảm giác họ đang tồn tại."

"Ồ, vậy hiện tại chắc anh rất có cảm giác mình đang tồn tại đúng không. Sau này anh cũng sẽ nấu cơm cho con gái chứ?" Thẩm Khê tò mò hỏi.

"Còn phải xem là ai sinh con gái cho tôi nữa." Trần Mặc Bạch gắp mì trong bát của mình vào bát Thẩm Khê.

"Hả? Vậy là sao? Dù là ai sinh con cho anh thì người đó cũng là vợ anh mà, không phải sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!