"Thẩm Khê, cậu đã kết hôn chưa?" Lý Điềm hỏi.
Thẩm Khê lắc đầu: "Chưa."
"Vậy… người yêu thì sao?"
"Cũng chưa có." Thẩm Khê trả lời.
Giang Mạn nhìn Ngô An Tú và Lý Điềm, lộ vẻ như đã hiểu rõ mọi thứ.
"Thẩm Khê này, cậu cũng không còn trẻ nữa rồi, dù cậu tốt nghiệp trường đại học có danh tiếng, dù công việc của cậu có tốt đến đâu thì đối với một người phụ nữ thì lấy chồng vẫn là việc quan trọng nhất, đừng trì hoãn việc chung thân đại sự của mình nữa. May mà trông cậu trẻ hơn tuổi đấy, nếu đợi thêm mấy năm nữa cũng chỉ có thể tìm người đã có một đời vợ."
"Vì sao?" Thẩm Khê phát hiện mình không thể nào bắt kịp được logic của những cô gái này.
"Bởi vì đàn ông đều thích những cô gái ít tuổi hơn mình, hơn nữa còn phải dễ thương để được cảm nhận thế nào là chim nhỏ nép vào người. Cậu nhìn lại cậu đi, học vị tiến sĩ cao như vậy khiến cho người đàn ông nào nhìn vào cũng nản lòng. Đợi thêm mấy năm nữa, người khác sẽ nghĩ cậu có vấn đề về tâm lý, càng không muốn tiếp xúc với cậu." Lý Điềm nói đầy sâu xa.
Ngô An Tú hâm mộ nói: "Cho nên nhìn Mạn Mạn này, gia đình hoàn mỹ, đợi sang năm có con là hoàn toàn viên mãn."
Thẩm Khê tò mò hỏi: "Vậy bây giờ Mạn Mạn đang làm việc ở đâu vậy?"
"Mạn Mạn sao có thể giống tộc làm công ăn lương như chúng ta chứ? Chồng của cô ấy hoàn toàn có thể kiếm được nhiều tiền nên cô ấy chỉ cần làm một người vợ toàn thời gian. Ngày ngày chăm chút bản thân, tập yoga, không cần lo lắng về bất cứ điều gì cả."
"Ồ vậy thì cậu phải mặc thế nào khiến mình đáng yêu một chút, giống như chim nhỏ nép vào người vậy, nếu không chồng cậu sẽ khó chịu, sẽ không cho cậu tiền để chăm sóc cho bản thân và tập yoga nữa." Thẩm Khê đầy một vẻ "Tôi hiểu rồi" mà gật gật đầu.
"Cậu…" Giang Mạn nghẹn lời, những bạn học khác người thì cúi đầu cười khẽ, người thì đầy vẻ kinh ngạc, không ngờ Thẩm Khê có thể nói trắng ra như vậy.
Lý Điềm cầm lấy tay Giang Mạn dưới bàn ăn, nói: "Vậy cậu có biết chồng của Mạn Mạn là ai không? Anh ấy là giám đốc bán hàng khu vực phía đông Trung Quốc của trang web mua sắm nổi tiếng Beauty World. Với mức lương một năm của anh ấy nếu Mạn Mạn còn phải đi làm nữa thì sẽ bị chê cười đó!"
"Beauty World ư?" Thẩm Khê nghiêng đầu nghĩ nghĩ "Tôi đã từng nghe về trang web này. Hình như trang web này vốn muốn mở rộng thị trường đến nước Mỹ nhưng sau đó đã bị điều tra vì tiêu thụ hàng giả và kém chất lượng nên kế hoạch này phải ngưng lại có đúng không?"
"Cậu…" Đôi mắt của Giang Mạn trợn trừng trông chẳng khác nào chiếc chuông đồng.
"Vậy thu nhập một năm của Thẩm Khê là bao nhiêu? Tôi thấy cậu không biết ăn mặc và trang điểm, áo len của cậu cũng xù hết rồi. Người đẹp vì lụa, cậu ăn mặc xuề xòa như vậy rất khó có thể gây ấn tượng với đàn ông, sẽ không gả đi được đâu!" Lý Điềm nói.
"Xem ra thu nhập hàng năm của một kỹ sư trong đội đua cũng không cao. Lương một năm của một kỹ sư sơ cấp cũng chỉ khoảng 50.000 Euro." Bạn trai của Lý Điềm thấy bạn thân của bạn gái mình bị Thẩm Khê chọc tức liền lên tiếng trợ uy.
Lý Điềm đắc ý nắm tay bạn trai, thầm nghĩ Thầm Khê đụng phải tấm ván sắt rồi. Những cô gái như cô ta không biết chút gì về F1 còn tưởng rằng kỹ sư F1 trâu bò thế nào nhưng ai cũng biết có một số ngành ở nước ngoài đã sớm phát triển từ rất lâu, một người Trung Quốc sao có thể cạnh tranh được với họ, nếu có thì người đó phải cực kỳ giỏi.
"50.000 Euro? Đổi thành nhân dân tệ, muốn mua một căn phòng ở nội thành cũng chẳng dễ chút nào." Giang Mạn lộ vẻ đồng tình.
"Đúng vậy, chắc cuộc sống ở nước ngoài của cậu vất vả lắm, trách không được lạnh như vậy cũng không nỡ mua một chiếc áo khoác mới…" Ngô An Tú một vẻ khoe khoang đầy tội lỗi khi chúng tôi mặc áo khoác của Chanel và Burberry.
"Đúng là đãi ngộ của một kỹ sư sơ cấp rất bình thường nhưng tôi là kỹ sư cao cấp. Tuy lương một năm không bằng lương của một kỹ sư đầu ngành vào khoảng 10 triệu Euro nhưng tôi sẽ được chia hoa hồng sau mỗi trận đua, mức lương của tôi cũng vào khoảng 700.000 đô la Mỹ một năm." Thẩm Khê nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, cô thầm nghĩ rốt cuộc đến khi nào thì mới được ăn đây.
(700.000 đô la Mỹ: khoảng 16 tỷ VNĐ, 4,5 triệu nhân dân tệ)
Giang Mạn đang uống trà thì bị sặc, những người khác cũng ngẩn cả người.
"Bảy trăm nghìn… gì?" Ngô Tú An ngơ ngác nói.
"Bảy trăm nghìn đô la." Thẩm Khê nhịn không được, gắp một miếng rau trộn nhét vào miệng.
"Là đô la… không phải nhân dân tệ?" Lý Điềm nhỏ giọng hỏi bạn trai.
"Nếu là kỹ sư cao cấp thì đúng là có thế… nhưng bên Âu Mỹ đánh thuế rất cao, nếu thu nhập một năm là 700.000 đô la Mỹ thì sau khi khấu trừ tiền thuế đi cũng chẳng còn lại bao nhiêu… ha ha…" Bạn trai của Lý Điềm nói.
"Nhưng đó là thu nhập sau thuế của tôi." Thẩm Khê trả lời.
"A… thật ư…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!