Chương 28: Ăn no sẽ không thấy trống rỗng nữa

Thẩm Khê thực sự rất mệt, cô ước tính có lẽ mình đã dẫn trước Trần Mặc Bạch khoảng 800 mét.

"Lâm Na, cô lên đi." Hai chân của Thẩm Khê nặng như bị rót chì, ngay cả sức lực để vặn chai nước cũng không có.

"Được, để tôi." Lâm Na quyết tâm sẽ dùng hết sức, sẽ không phụ công sức của Thẩm Khê.

Hai người họ bứt tốc về phía trước, tuy đã được nghỉ ngơi nhưng thể lực của Lâm Na không hồi phục nhanh đến như vậy, Lâm Na chở Thẩm Khê, tiếp tục đạp về phía trước với tốc độ không đổi.

Đạp được 5 phút, từ xa họ đã thấy đích đến của Duệ Phong. Mặc dù kết quả của cuộc đua marathon không hề liên quan đến mình nhưng Trần Mặc Phỉ và các nhân viên cấp cao của tập đoàn đều đang mong ngóng người đầu tiên hoàn thành cuộc đua.

"Cô có biết quán quân của cuộc thi marathon được thưởng bao nhiêu tiền không?" Lâm Na hỏi.

"Không, bao nhiêu thế?"

"Sáu vạn tệ." (khoảng 200 triệu VNĐ)

"Có thể mua được 1000 bát cá hầm ớt đó!" Thẩm Khê kinh ngạc vỗ vỗ thắt lưng của Lâm Na: "Vì cô đã từ bỏ 1000 bát cá hầm ớt cho nên nhất định phải thắng được Trần Mặc Bạch!"

Lâm Na dở khóc dở cười: "Tiến sĩ Thẩm… cách cổ vũ của cô thật đặc biệt…"

Những nhân viên công ty đang chờ ở đích đến bỗng nhiên vỗ tay, một ít nữ nhân viên trẻ tuổi còn vẫy tay, không biết đang la hét điều gì, hình như là "cố lên", "thật đẹp trai" hay linh tinh gì đó.

Thẩm Khê nhìn đồng hồ, lúc này làm gì có ai có thể hoàn thành cuộc thi được? Quay đầu lại nhìn, thiếu chút nữa chiếc kính của Thẩm Khê đã rơi xuống. 

Cách hai người họ chưa đến 50 mét là Trần Mặc Bạch, anh đang vẫy tay với Thẩm Khê. Dễ dàng nhận thấy lúc này anh đã dùng hết sức mình, hơi thở của Trần Mặc Bạch có chút nặng nhưng bước chân vẫn rất vững vàng, mồ hôi từ trán chảy dọc theo hai má anh. 

Trái tim Thẩm Khê như thắt lại.

"Có phải… Trần tổng đang ở phía sau không?" Lâm Na thở hổn hển hỏi.

"Ừ, anh ta có phải là quái vật không?"

"Mỗi sáng sớm… Trần tổng đều chạy bộ 10 km…"

Lâm Na lau mồ hôi trên thái dương, dùng sức đạp về phía trước, nhưng Lâm Na đã mệt lắm rồi, giờ chỉ việc giữ thăng bằng thôi đã thấy khó.

"Để tôi." Thẩm Khê nói.

Lâm Na không phản đối, dừng xe lại để Thẩm Khê lên. Thẩm Khê vừa đặt chân lên bàn đạp, Trần Mặc Bạch liền chạy vượt lên. Thẩm Khê vận sức đuổi theo, Lâm Na ngồi sau cảm thấy cực kỳ hối hận, nếu sớm biết có ngày này thì Lâm Na đã ăn ít đi một chút, tích cực giảm cân, biết đâu Thẩm Khê đã cán đích từ lâu.

Thẩm Khê nghiến răng đạp nhưng tốc độ của Trần Mặc Bạch càng lúc càng nhanh, cô chỉ có thể cố gắng theo sau anh với khoảng cách không quá 2 mét. Cuối cùng, Thẩm Khê trơ mắt nhìn Trần Mặc Bạch về đích.

Đạp xong, Thẩm Khê và Lâm Na vô lực ngồi nghỉ ở khu nghỉ ngơi, xe đạp của họ bị vất sang một bên.

"Cảm giác như cơ thể mình đã bị đào đến trống rỗng…" Lâm Na dựa vào vai Thẩm Khê, nói.

"Lát nữa chúng ta đi ăn lẩu đi, ăn no sẽ không thấy trống rỗng nữa." Thẩm Khê trả lời.

"Hai người thua tôi rồi mà vẫn muốn đi ăn sao?" Trần Mặc Bạch cười, đi đến trước mặt họ.

Trần Mặc Bạch đã lau mồ hôi trên mặt, thay một bộ quần áo mới đầy thoải mái, trong tay cầm một chiếc áo khoác, anh ném nó lên người Thẩm Khê. Thẩm Khê nghiêng đầu, không nói lời nào.

Trần Mặc Bạch cười cười, Lâm Na giơ tay xoa nắn gương mặt của Thẩm Khê: "Tiến sĩ Thẩm của chúng ta thật đáng yêu! Nếu có phần thi dành cho xe đạp thì cô chắc chắn sẽ là quán quân!"

"Đương nhiên rồi." Thẩm Khê nhìn những người trẻ tuổi đầy mệt mỏi chầm chậm cán đích, kiêu ngạo nói.

Trần Mặc Phỉ cau mày đi đến bên cạnh em trai: "Cô Triệu đâu? Em không chạy cùng cô ấy sao?"

"Cô Triệu… nếu cô ấy không bỏ cuộc thì hẳn là vẫn đang chạy." Trần Mặc Bạch dửng dưng đút tay vào túi quần nhìn về phương xa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!