"Hơn nữa, với thể thực của anh thì mang theo chai nước khoáng này để chạy marathon chẳng khác nào một gánh nặng cả."
Từ khi nào mà một chai nước khoáng cũng là gánh nặng với Hách Dương vậy? Đây chẳng khác nào sự trả thù của tiến sĩ Thẩm.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Thẩm Khê dừng xe lại, trực tiếp tháo giỏ xe ở đằng trước, buộc vào yên sau rồi đạp xe vượt qua Hách Dương một cách đầy phóng khoáng. Hách Dương có cảm giác như cả thế giới đều đã bỏ mình lại.
Thời điểm Thẩm Khê đạp xe đi ngang qua Trần Mặc Bạch và Triệu Dĩnh Nịnh, Trần Mặc Bạch nghiêng mặt, nói với Triệu Dĩnh Nịnh: "Giờ tôi không chờ nữa, đi trước một bước nhé."
"Hả?" Triệu Dĩnh Nịnh quay đầu nhìn thoáng qua Hách Dương, chẳng phải anh ta vẫn đang chạy ở phía dưới sao?
"Hách Dương, chú ý đến cô Triệu hộ tôi!"
Hách Dương bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, chú ý cô Triệu sao? Vậy ai chăm sóc anh ta chứ!
Trần Mặc Bạch sải bước đôi chân dài, gió thổi qua mái tóc anh, thoải mái chạy về phía trước. Mãi cho đến khi anh chạy đến phía sau Thẩm Khê đang đạp xe, luôn cố giữ khoảng cách chưa đầy 1 mét với cô, Triệu Dĩnh Nịnh mới hiểu được người mà Trần Mặc Bạch đang chờ là tiến sĩ Thẩm. Thẩm Khê đạp xe rất chăm chú, không hề phát hiện ra Trần Mặc Bạch vẫn đang chạy theo mình.
"Lâm Na, cô có muốn uống nước không?" Thẩm Khê đạp xe bên cạnh Lâm Na, hỏi.
Lúc này Lâm Na đã chạy được khoảng 600, 700 mét, Lâm Na chống eo, thở hổn hển nói: "Thứ tôi muốn nhất lúc này không phải là nước… mà là bỏ cuộc…"
"Nếu bỏ cuộc vào thì quãng đường lúc trước cô đã chạy thật lãng phí." Thẩm Khê đưa lon Red Bull cho Lâm Na.
Đúng lúc ấy, Trần Mặc Bạch lấy một lon Coca từ giỏ xe của Thẩm Khê, uống hai ngụm lớn.
"Trần tổng." Lâm Na nở nụ cười bất đắc dĩ "Tôi cứ nghĩ anh chạy ở phía trên."
"Tôi cũng muốn chạy ở bên trên lắm nhưng mà tiến sĩ Thẩm đạp xe chậm quá."
Lâm Na nhìn thấy ánh mắt của Trần Mặc Bạch, đơ hai giây rồi bỗng nhiên nở nụ cười: "Sếp Trần, là cấp dưới của anh, tôi xin phép anh cho tôi rút khỏi cuộc thi có được không?"
"Có thể, nhưng tôi có điều kiện." Trần Mặc Bạch nhìn thoáng qua Thẩm Khê, cô như đang muốn nói điều gì đó, hẳn là muốn khuyên Lâm Na không nên bỏ cuộc nhưng lại bị Trần Mặc Bạch túm lấy cổ áo, tiếp đó anh khoác cánh tay lên vai Thẩm Khê, nói: "Nếu cô và tiến sĩ Thẩm có thể đạp xe thắng tôi, tôi sẽ nói cho chủ tịch Trần vì chăm sóc cho tiến sĩ Thẩm nên cô đã rút khỏi cuộc thi."
"Tôi không cần ai chăm sóc…" Thẩm Khê chưa nói hết câu thì Trần Mặc Bạch bỗng nhiên cúi đầu, dựa vào người cô. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, đôi mắt anh kề ngay bên cô, tựa như chỉ cần gần thêm một chút nữa thôi là sẽ có thứ gì đó đâm thẳng vào chỗ sâu nhất của Thẩm Khê. Theo bản năng, Thẩm Khê lùi về sau nhưng Trần Mặc Bạch lại tiến lên một bước nhỏ, mi mắt anh rũ xuống, trên khóe môi là nụ cười mang theo sự trêu ngươi.
"Nếu tiến sĩ Thẩm và Lâm Na thắng được tôi thì trận đua cuối tuần nay tôi nhường cô 5 giây."
Thẩm Khê tự hỏi chưa đến một giây đã gật đầu nói: "Được, không thành vấn đề!"
Trần Mặc Bạch cười nói: "Tôi cứ nghĩ cô sẽ tức giận, nói là nhường 5 giây tức là coi thường cô."
"Đúng là tôi sẽ tức giận nhưng nếu có thể thắng được anh, anh sẽ về đội đua với tôi, được vậy thì không cần lòng tự trọng." Thẩm Khê nhún vai
Đôi mắt Trần Mặc Bạch nheo lại, sau đó anh nhìn Lâm Na "Bình thường cô ấy không bao giờ nhún vai, động tác này được ai chỉ cho vậy?"
Lâm Na cười cười, trả lời: "Quản lý Hách."
Trần Mặc Bạch bất đắc dĩ che đôi mắt của mình lại: "Tấm gương tốt như thế ở trước mặt lại không học… sao cô lại học theo cái tên ngốc nghếch kia cơ chứ?"
"Nếu anh thắng thì sao?" Thẩm Khê hỏi, cô nghĩ nếu Trần Mặc Bạch bỗng dưng nghĩ ra trận đấu này thì nhất định phải còn mục đích khác nữa.
Trần Mặc Bạch cười, nụ cười của anh luôn rất nhạt, lãnh đạm nhưng cực kỳ bí hiểm.
"Nếu tôi thắng, tiến sĩ Thẩm sẽ đồng ý với một điều kiện của tôi. Chuyện này tuyệt đối không thương thiên hại lý cũng không khiến cho cô cảm thấy khó xử."
"Sẽ không phải là gia nhập Duệ Phong hay là không được quấn lấy anh nữa chứ?" Thẩm Khê cảnh giác nói.
Trần Mặc Bạch nâng tay, như muốn xoa đầu Thẩm Khê nhưng không ngờ anh lại búng trán cô một cái: "Nghĩ gì thế, tôi chưa bao giờ ép buộc ai cả."
Thẩm Khê tháo giỏ xe đựng đầy đồ uống đang treo ở yên sau xuống rồi đưa cho Trần Mặc Bạch: "Anh cầm lấy, từ từ mà uống."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!