"Cô nhìn hộ tôi xem đây có phải là chữ "SKYFALL" không?" Thẩm Khê chỉ vào máy tính bảng hỏi.
Thư ký Lâm cúi đầu nhìn thật cẩn thận rồi trả lời: "Đúng là "SKYFALL", có chuyện gì sao?"
"Thật ư… đây có phải là trả lời tự động không?" Lúc này trông Thẩm Khê vừa ngốc vừa khẩn trương.
"Người này có gì đặc biệt sao?"
"Cô… cô mở thư rồi nhìn hộ tôi bên trong viết gì có được không?" Thẩm Khê che mắt, cô gửi rất nhiều thư vào địa chỉ này nhưng đến giờ vẫn chẳng hề có phản hồi, bỗng dưng hôm nay có hồi âm khiến cho cô cảm thấy sợ hãi, sợ rằng đối phương sẽ nói cô đừng gửi thư quấy rầy người ta nữa.
"Được."
Lâm Na đưa tay chuẩn bị mở bức thư thì bị Thẩm Khê túm tay áo.
"Nếu nó viết tôi không cần viết thư cũng đừng quấy rầy đối phương nữa thì cô có thể chỉ cần nói tôi không cần mở ra xem thôi được không?"
"Ừ." Lâm Na bỗng dưng cảm thấy tò mò không biết SKYFALL là ai mà có thể khiến cho Thẩm Khê khẩn trương như vậy.
"Tiến sĩ Thẩm… đối phương nói: Xin lỗi vì mãi mà không trả lời thư của em. Chờ em ở nơi chúng ta hẹn thật lâu mà vẫn không thấy em, hơn một tháng trôi qua cũng không nhận được thư giải thích của em nên tôi đã không còn sử dụng email này nữa. Gần đây tôi kiểm tra lại hòm thư này mới biết được trong tháng đó em trải qua những gì, tôi cảm thấy rất có lỗi với em.
Là một người bạn, tôi đã không thể ở bên em để an ủi và động viên em trong những ngày tháng ấy, hy vọng em có thể tha thứ cho tôi, cũng mong chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm bạn."
"Thật sao?" Thẩm Khê ngẩng đầu nhìn thư ký Lâm.
"Thật, không tin thì cô nhìn xem."
Thẩm Khê quay đầu nhìn máy tính bảng, nín thở nhìn từng chữ trong bức thư ấy rồi ôm lấy cổ thư ký Lâm.
"Tốt quá, tốt quá!"
Lâm Na không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cô cảm giác mình sắp bị Thẩm Khê bóp cổ đến chết.
Mà người đang đứng ở trước cửa
- Trần Mặc Bạch khi nhìn thấy vẻ mặt vui mừng đến phát khóc của Thẩm Khê thì khẽ cong khóe môi. Mưa đã tạnh, dường như Trần Mặc Bạch nghe thấy âm thanh nứt vỡ của nơi yếu mềm nhất trong trái tim anh, nó đang dần lộ ra dưới ánh mặt trời.
Vì tâm tình tốt nên trưa nay Thẩm Khê ăn tận hai phần cơm. Trần Mặc Bạch ngồi đối diện cô đã sớm quen với điều ấy nhưng Lâm Na lại có chút lo lắng.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng "Có phải tiến sĩ Thẩm ăn hơi nhiều không? Ăn nhiều như vậy đau bụng thì sao?" Lâm Na nhỏ giọng hỏi, cô vẫn nhớ hồi trước Thẩm Khê bị viêm dạ dày mà nằm viện.
Trần Mặc Bạch khẽ nhướn lông mày: "Cô mang thêm một phần cơm nữa đến đây."
"Hả?"
"Cô ấy vẫn có thể ăn thêm nữa."
Nên biết rằng Thẩm Khê đã ăn rất nhiều cơm trong nhà Trần Mặc Bạch.
Quả nhiên, Thẩm Khê buông đũa, chưa đã thèm mà nói: "Không biết sao tôi lại cảm thấy đồ ăn hôm nay thật ngon!"
"Ngon ư?" Lâm Na khó hiểu, đồ ăn hôm nay là súp lơ xào thịt, thịt bò xào củ sen và trứng chiên phù dung, nghe có vẻ ngon nhưng ăn chẳng có hương vị gì.
"Ngon chứ!" Thẩm Khê gật đầu "Tôi vẫn muốn ăn thêm một phần nữa."
Lâm Na kinh ngạc nhìn Trần Mặc Bạch, ông chủ của cô vẫn rất bình tĩnh bưng bát canh lên uống một ngụm, anh khẽ cau mày, sau khi đặt xuống cũng không uống thêm ngụm thứ hai. Phản ứng của Trần Mặc Bạch khiến cho Lâm Na cảm thấy vị giác của mình vẫn bình thường.
"Tiến sĩ Thẩm chờ một chút, tôi đi lấy thêm một phần cơm nữa cho cô."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!