Bệnh viện số 3 không có nhiều bệnh nhân, phòng bệnh cũng không bị thiếu. Tối qua Đoàn Nghị gọi Lưu Dương về đội, bảo cậu nhóc mang theo vài bộ quần áo thường ngày để sáng sớm đến làm thủ tục xuất viện cho Phó Thừa và đem bữa sáng cho anh.
Buổi sáng, gần bệnh viện có nhiều quầy bán đồ ăn sáng, mùi thơm của các loại bánh bao xộc vào mũi, Lưu Dương đã ăn sáng rồi mà ngửi thấy vẫn nuốt nước miếng, cậu nhóc mua mấy cái bánh bao thịt to đem vào bệnh viện.
Y tá trực ca nhận ra Lưu Dương, nhìn thấy cậu nhóc từ xa đi tới liền mỉm cười chào hỏi, Lưu Dương lớn tiếng, vừa mở miệng, cả hành lang đều nghe thấy giọng nói của cậu nhóc, cậu nhóc dừng lại bên cạnh quầy y tá, đang định đáp lại thì thấy một bóng người đứng bên ngoài phòng bệnh của Phó Thừa vội chạy đi như thể đang sợ hãi.
"Này!" Thấy bộ dáng của người này không ổn lắm, Lưu Dương tiến lên một bước muốn đuổi theo, nhưng đối phương đã chạy vào cầu thang thoát hiểm, biến mất trong nháy mắt.
Lưu Dương cau mày, lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín, hỏi y tá bên cạnh: "Người đó là ai? Tại sao lại chạy?"
Y tá liếc nhìn về phía đó: "Là người được đội trưởng Phó cứu tối qua. Vốn dĩ nói hôm nay sẽ làm những xét nghiệm khác cho cậu ta nhưng cậu ta không chịu, mới sáng sớm đã kêu gào đòi xuất viện."
Lưu Dương khó hiểu hỏi: "Tới thì tới, nhìn thấy tôi làm gì phải bỏ chạy?"
Cô y tá không khỏi ngạc nhiên: "Nhất định là xấu hổ rồi. Một người đàn ông cao to như cậu ta mà lại thiếu suy nghĩ đi nhảy lầu, may mà được cứu, còn làm bị thương lính cứu hoả nữa, trước khi xuất viện chắc là cậu ta muốn nhìn thấy vị cứu tinh của mình thôi."
Loại tình huống này cũng không phải hiếm thấy, Lưu Dương không gì nữa mà đưa cho y tá một cốc sữa đậu nành rồi đi về phía phòng bệnh.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Phó Thừa rất đều đặn, anh dậy sớm, ngồi trên ghế sofa nhỏ trong phòng bệnh, bên cạnh có cây treo bình truyền dịch. Giang Tự Châu đang nằm trên giường bệnh, cậu vùi đầu vào chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, thoải mái như đang ngủ trên giường lớn ở nhà mình, buổi sáng khi y tá đến truyền thuốc cho Phó Thừa cậu cũng không thức giấc.
Lưu Dương nhón chân đặt bữa sáng mới mua lên trên bàn trà nhỏ, Phó Thừa sợ đánh thức Giang Tự Châu nên cũng không nói gì. Lưu Dương im lặng lấy bánh bao nhân thịt mà cậu nhóc thèm nãy giờ ra cắn một miếng.
Có lẽ vì mùi quá nồng nên Lưu Dương vẫn chưa ăn hết một cái bánh bao mà người đến để "chăm sóc" Phó Thừa nằm viện suốt đêm qua
- Giang Tự Châu đã khụt khịt ngồi dậy với vẻ mặt bối rối.
Trong phòng khá ấm áp, chăn bông cũng dày, gò má Giang Tự Châu ửng hồng, tóc hơi rối, cậu nhìn chằm chằm vào chăn bông trắng như tuyết.
Lưu Dương ngậm bánh bao trong miệng mà quên cả nhai nuốt, anh Châu lúc mới ngủ dậy trông đẹp đến vậy sao? Trông còn đẹp hơn cả mấy ngôi sao nữ đóng trong phim truyền hình mà cậu nhóc thường xem nữa!
"Chào, chào buổi sáng anh Châu!" Lưu Dương nuốt miếng bánh bao xuống: "Em mua bữa sáng rồi, chị y tá nói, sau khi truyền hết bình này là đội trưởng Phó có thể xuất viện rồi."
Giang Tự Châu không ngờ trong phòng lại có người thứ ba, cậu hơi đỏ mặt, vội vàng mặc quần áo xuống giường, chân cậu vừa chạm đất thì cậu lập tức cau mày, khựng lại vài giây.
Lưu Dương ngơ ngác nhìn dấu hôn trên cổ và tư thế đi lại có phần lúng túng của cậu, khi Giang Tự Châu vào phòng tắm tắm rửa, cậu nhóc quay lại nhìn Phó Thừa với vẻ ngưỡng mộ.
"Đội trưởng Phó, em không ngờ ngay cả khi bị thương mà anh vẫn dũng mãnh như vậy! Giờ em không biết nên khen tay anh khỏe hay eo anh khỏe nữa."
Phó Thừa không thèm nhìn nụ cười quỷ quyệt của cậu nhóc, anh ngẩng đầu nhìn bình thuốc: "Đi gọi y tá rút kim tiêm cho tôi."
Vết thương của Phó Thừa không nghiêm trọng lắm, bác sĩ đưa ra vài chỉ định không nên tập cố sức mà phải nghỉ ngơi nhiều, Lưu Dương không thể khống chế được ánh mắt, luôn muốn nhếch mép cười nhìn Giang Tự Châu, Giang Tự Châu ho nhẹ một tiếng, đứng ra xa rồi nhìn xuống điện thoại của mình.
Các thành viên trong đội trực đêm giao thừa có thể nghỉ ngày đầu năm, làm thủ tục xuất viện xong, Lưu Dương đi theo Phó Thừa và Giang Tự Châu, thấy ông chủ Giang vẫn không để ý đến đội trưởng Phó liền nhiệt tình đi theo đề nghị: "Đội trưởng Phó, hôm nay anh có quay lại đội không? Hay là để em thay anh nói với đội trưởng Đoàn một tiếng, ngày mai rồi anh quay lại đội cũng được."
Giang Tự Châu đứng ở cạnh xe liếc nhìn Phó Thừa, hôm nay Phó Thừa vốn dĩ muốn tranh thủ thời gian đi cùng Giang Tự Châu, anh nhìn thấy trong mắt cậu hiện lên sự chờ mong thầm kín thì đưa tay mở cửa xe: "Tôi gọi điện nói với đội trưởng Đoàn một tiếng là được."
Lưu Dương không muốn trở thành bóng đèn nên từ chối lời đề nghị của Giang Tự Châu muốn chở cậu nhóc về, Lưu Dương chạy đi bắt tàu điện ngầm.
"Đừng tức giận nữa được không?" Phó Thừa nhìn khuôn mặt vẫn không vui vẻ của Giang Tự Châu.
Giang Tự Châu cúi đầu, bật địa chỉ viện dưỡng lão trên hệ thống định vị: "Không giận, hôm nay ba tới viện dưỡng lão và bảo em cũng đến đó, anh có đi không?"
Phó Thừa thấy bạn nhỏ của mình nói một đằng làm một nẻo thì anh đặt tay trái lên tay cậu niết niết vài cái: "Đi chứ, hôm nay em đi đâu anh đi đó."
Chiều nay Giang Uyên có chuyến bay đi nghỉ mát ở bãi biển cùng nhóm bạn cũ, hiếm khi ông ở Thiên Tân vào dịp Tết thế này. Ngày đầu năm mới, ông mang theo túi to túi nhỏ đựng các loại sản phẩm chăm sóc sức khỏe đến để chúc Tết ông Kha.
Bởi vì quan hệ giữa hai người trẻ tuổi, Giang Uyên coi ông Phó như người lớn trong nhà, ông mang nhiều đồ đạc đến mức chất thành đống trong phòng khách, hai người chăm sóc phải sắp xếp một lúc rồi mới chuyển vào phòng chứa đồ.
Hôm qua ông Kha bị thua tiền nên tức giận nhìn ông Phó và Giang Uyên, mãi đến khi cửa sân bị đẩy ra, Giang Tự Châu và Phó Thừa lần lượt đi vào thì vẻ mặt ông Kha mới dịu đi đôi chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!