Cách đó không xa, một cảnh sát đẩy đám đông sang một bên, đưa tay che camera điện thoại di động của mấy cô gái trẻ: "Được rồi, được rồi, đừng chụp ảnh nữa. Các cô sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý nếu tùy ý đăng ảnh công chức lên mạng đấy!"
Một cô gái buộc phải đặt điện thoại xuống, cô bất mãn nói: "Tôi không đăng lên mạng, chỉ là quá bắt mắt nên tôi muốn lưu giữ lại thôi!"
"Vậy cũng không được! Mau tản ra, đừng đứng ở đây nữa!"
Cảnh sát nói xong, quay người lại, nhiệt tình thay đổi giọng điệu: "Đội trưởng Phó! Xe cấp cứu đang đậu bên ngoài quảng trường, tôi sẽ đưa anh đến đó."
Giang Tự Châu nhìn có vẻ xa cách, cậu lạnh lùng đứng cách Phó Thừa mấy bước, dường như cậu là người ít để ý đến Phó Thừa nhất trong đám người này, Phó Thừa bất lực nhìn cậu, nói với cảnh sát bên cạnh: "Tôi tự đi được."
Cảnh sát nhìn Giang Tự Châu, vội vàng gật đầu đồng ý: "Vậy cũng được, bệnh viện số 3 gần đây nhất, cậu cứ đi thẳng đến đó, có người của chúng tôi bên đó."
Phó Thừa đi theo Giang Tự Châu đến bãi đậu xe lấy xe, anh ngồi vào ghế phó lái rồi đến bệnh viện, dọc đường Giang Tự Châu không nói với Phó Thừa một lời, cậu cứ im lặng nhìn chằm chằm con đường phía trước.
Đội trưởng Phó gần như không có kinh nghiệm dỗ dành vợ, anh mở miệng mấy lần đều không tìm được chủ đề, cổ tay phải đau nhức, Phó Thừa đặt tay lên chỗ tựa của ghế lái, anh dùng tay trái nắm lấy tay Giang Tự Châu.
"Đừng động vào." Giang Tự Châu chăm chú nhìn đường, khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng nhăn nhó, đôi môi mỏng mím lại.
Phó Thừa mỉm cười nắm lấy tay Giang Tự Châu, Giang Tự Châu cau mày muốn rút tay ra.
"Cổ tay của anh đau quá, bây giờ không đủ sức để giữ lấy em đâu." Đội trưởng Phó tỏ ra yếu đuối, nhưng lực nắm tay lại không hề yếu chút nào, anh nắm chặt lấy tay của Giang Tự Châu.
Vẻ mặt Giang Tự Châu bỗng nhiên thay đổi một cách vi diệu, cậu vô thức liếc nhìn cổ tay Phó Thừa, nhưng không nhìn thấy dấu hiệu gì khác lạ, cậu nuốt lại những lời quan tâm vào trong, cứ để Phó Thừa nắm tay mà không rút lại.
Tốc độ của xe cấp cứu rất nhanh, Vương Kỳ đã được đưa vào phòng khám.
Bác sĩ đưa tấm phim chụp tay của Phó Thừa lên, xem xét kỹ lưỡng hồi lâu, dù sao anh cũng là một lính cứu hỏa đã hy sinh bản thân để cứu người khác nên thái độ của bác sĩ rất hiền lành và chân thành.
"Nứt xương nhẹ, không nghiêm trọng" Bác sĩ liên tục nhìn cổ tay Phó Thừa, chủ động giải thích với Giang Tự Châu đứng bên cạnh với tư cách là người nhà: "Không cần phải bó bột, nhưng phải bôi thuốc và tiêm thuốc chống viêm."
"Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ." Giang Tự Châu gật đầu.
Theo sau y tá trưởng là hai y tá thực tập, họ nhanh chóng mang thuốc và dụng cụ băng bó đi tới, nhìn thấy đôi chân dài của đội trưởng đội cứu hỏa đẹp trai thản nhiên chống trên đất và cổ tay đặt trên bàn điều trị, hai y tá thực tập lập tức đỏ mặt.
Y tá trưởng hiểu ý của cấp dưới, bà cúi người sát trùng cổ tay hơi sưng tấy của Phó Thừa rồi hỏi: "Đội trưởng Phó bị thương thế này thì bạn gái chắc chắn rất đau lòng phải không?"
Phó Thừa liếc nhìn Giang Tự Châu đứng bên cạnh, cười hiền lành nói: "Đau lòng nhưng mà lại tức giận đến mức không thèm quan tâm đến tôi."
Không cần ngẩng đầu lên thì y tá trưởng cũng có thể đoán được rằng nhất định quan hệ giữa anh và bạn gái rất tốt, dù trong lòng rất tiếc nhưng ai bảo đội trưởng Phó này lại giỏi giang như vậy, bà băng bó xong thì quay đầu thấy vẻ mặt hai cô y tá thực tập phía sau đầy thất vọng.
Bởi vì chức vụ đặc biệt của anh, bệnh viện sắp xếp cho Phó Thừa một phòng riêng, tay phải của anh quấn băng gạc, tay trái được truyền dịch, anh dựa vào thành giường bệnh nhìn Giang Tự Châu đang ngồi trên sofa không nói một lời nào.
"Lưu Dương theo xe cứu thương tới đây vừa nhắn tin cho anh nói Vương Kỳ đang ở trên lầu, phòng 1022." Phó Thừa biết đã xảy ra chuyện lớn như vậy thì Giang Tự Châu sẽ muốn gặp Vương Kỳ: "Đi xem cậu ta thế nào đi."
Cứu người là nghĩa vụ bắt buộc của lính cứu hỏa, nhưng lính cứu hỏa cũng là con người, vì thế trong lòng khó tránh khỏi những cảm xúc khó chịu. Lưu Dương cầm trong tay một chồng kết quả xét nghiệm dày cộm, ngồi trên băng ghế ngoài phòng bệnh với tâm trạng không vui, cậu nhóc cau có nhìn điện thoại di động.
Nghe thấy có tiếng bước chân lại gần mình, Lưu Dương ngẩng đầu lên, cậu nhóc lập tức đứng dậy khỏi ghế như nhìn thấy người thân: "Anh Châu, sao anh lại lên đây? Đội trưởng Phó đâu rồi?"
"Bị nứt xương nhẹ đã được băng bó rồi, đang truyền dịch." Giang Tự Châu dừng lại bên ngoài phòng bệnh, nhìn vào trong: "Sao cậu lại ngồi ở bên ngoài?"
Lưu Dương trợn mắt nhìn về phía cửa phòng bệnh: "Em lười đi vào, vừa nhìn thấy mặt là khó chịu rồi."
Giang Tự Châu cũng không vội đi vào, ngồi xuống ghế với Lưu Dương. Tuy Lưu Dương còn trẻ nhưng rất tốt bụng, nhìn dáng vẻ Giang Tự Châu không muốn nhắc tới tên của Phó Thừa thì cậu nhóc cũng có suy đoán trong lòng: "Anh Châu, anh đừng trách đội trưởng Phó. Trong tình huống đó, đội trưởng Phó không thể không lao tới cứu người."
Giang Tự Châu đặt túi đồ ăn lên đùi, tựa đầu vào tường: "Anh biết."
Tận mắt nhìn thấy người yêu của mình nhảy từ tầng tám xuống, cảnh tượng này tác động mạnh đến mức Giang Tự Châu không thể diễn tả được cảm xúc của mình, bây giờ vừa nghĩ lại, lòng bàn tay của cậu lại túa mồ hôi.
"Đừng nói là anh, lúc đó em cũng sợ đến phát điên." Lưu Dương cũng sợ hãi khuyên nhủ: "Nệm bơm hơi đã được chuẩn bị sẵn ở dưới, nhất định là đội trưởng Phó cũng biết, nhưng tình huống lúc đó không khả quan chút nào, độ cao đã vượt quá phạm vi an toàn khi dùng nệm bơm hơi, cộng thêm các yếu tố khác như độ mạnh của sức gió thì không thể đảm bảo an toàn 100%."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!