Chương 49: (Vô Đề)

Giang Tự Châu luôn rất chu đáo, nhưng Phó Thừa không ngờ rằng chỉ sau một ngày chuyển đến, cậu đã nhanh chóng tính ra số lượng người trong đội, ngay khi hai người bước vào nhà ăn vào giờ ăn trưa, dì nấu ăn đã vui vẻ cầm khay trên tay đi ra ngoài.

"Hôm nay dì uống trà sữa của Tiểu Châu, thấy cả người rất ấm áp!" Dì cười vui vẻ nói: "Sáng ngủ dậy dì bị nghẹt mũi, bây giờ đã khỏi hẳn rồi!"

"Cảm ơn trà sữa của anh Châu!" Trong nhà ăn, mọi người đều nói lời cảm ơn, Phó Thừa thấy vậy không khỏi sững sờ.

Dì đặt cháo đã nấu chín lên bàn, Phó Thừa ngồi bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Em mua trà sữa cho tất cả luôn à?"

Cháo vẫn còn hơi nóng, lúc này bụng Giang Tự Châu vẫn chưa ăn được thức ăn quá nóng, cậu cúi đầu dùng thìa khuấy cháo trong bát, nhanh nhẹn nói: "Đúng vậy, nhưng chỉ có ly của anh mới thêm trân châu thôi."

Những chữ cuối cùng tựa như đang dỗ dành anh, ban đầu Phó Thừa cũng không có ý gì, khi nghe Giang Tự Châu nói xong, anh bất đắc dĩ nở nụ cười, nhưng anh phải thừa nhận rằng trong lòng rất vui vì sự quan tâm dịu dàng của Giang Tự Châu.

"Ý anh muốn hỏi em làm thế nào mà em xác định được có bao nhiêu người trong đội nhanh như vậy."

Giang Tự Châu cúi đầu hớp một ngụm cháo, sau đó thản nhiên nói: "Em có tin tức nội bộ."

Không cần suy nghĩ, anh liền biết 80% khả năng là Lưu Dương, Phó Thừa cũng không hỏi thêm gì nữa, nhìn Giang Tự Châu chỉ ăn thêm được mấy ngụm cháo, trông cậu ăn không ngon miệng lắm.

Chế độ ăn uống hiện tại của cậu rất ít muối và dầu, việc chuẩn bị món ăn phong phú hơn thực sự rất khó, Phó Thừa rất đau lòng, nhưng anh không thể làm gì được.

Đột nhiên, một tiếng chuông cảnh báo sắc bén vang lên, Giang Tự Châu còn chưa kịp phản ứng gì thì mọi người đã đứng dậy, hô vang rồi chạy ra ngoài.

"Em ăn thêm mấy miếng nữa đi!" Lời dặn dò của Phó Thừa lẫn vào trong tiếng kéo ghế ầm ầm chói tai, chỉ trong vài giây, Giang Tự Châu là người duy nhất còn lại trong nhà ăn.

"Haizzz! Còn chưa ăn xong bữa nữa!"

Dì mới bước lại vào bếp thì nghe thấy tiếng động liền chạy ra ngoài xem, vừa lúc nhìn thấy người lính chạy ra cuối cùng bị trượt chân suýt ngã ở cửa, dì đau lòng không thôi.

Giang Tự Châu đặt thìa xuống đứng dậy, vừa đi tới cửa nhà ăn đã nghe thấy tiếng còi xe cứu hỏa gầm rú.

Các đĩa cơm trên bàn hầu như vẫn còn nguyên, đồ ăn bên trong vẫn còn nóng. Tình huống này vốn là chuyện bình thường trong cuộc sống của lính cứu hỏa, những chàng trai dì xem như con mình đều chạy đi làm nhiệm vụ hết rồi, nhưng vẫn còn một cục cưng ở đây nên dì thở dài bước tới: "Tiểu Châu, chúng ta ăn cơm trước nhé, đội trưởng Phó nói bây giờ bụng của cháu không chịu được lạnh."

Giang Tự Châu cũng lo lắng không kém, cậu cũng biết tính chất nghề nghiệp của Phó Thừa là như thế, cậu quay lại bàn ngồi xuống, nhìn sang ly trà sữa mà Phó Thừa mới uống được một nửa đặt bên cạnh. Cậu cảm thấy rất khó chịu, ăn cháo như nhai sáp, cậu ăn thêm mấy miếng nữa rồi cầm lấy ly trà sữa của Phó Thừa đang uống dở trở về nhà khách.

Cậu không hề nghi ngờ khả năng của Phó Thừa, nhưng khi đối mặt với thảm họa, con người là một sinh vật vô cùng nhỏ bé, không ai có thể đảm bảo rằng anh sẽ bình an trở về sau mỗi nhiệm vụ.

Mãi đến hơn ba giờ chiều, chiếc xe cứu hỏa khởi hành lúc giữa trưa mới quay trở lại, Phó Thừa đang cúi đầu ghi chép vào sổ, Triệu Lâm từ phía sau vỗ vỗ vai Phó Thừa: "Đội trưởng Phó! Ông chủ Giang đang đợi anh ở cửa kìa!"

Phó Thừa cau mày ngẩng đầu, tài xế cuối cùng cũng dừng xe lại.

Trong mắt Giang Tự Châu đầy sự lo lắng, cậu nhìn chiếc xe cứu hoả đang dừng ở cửa, Phó Thừa mở cửa nhảy xuống xe, thấy vậy, Giang Tự Châu tiến về phía trước hai bước.

Bộ đồ cứu hộ và găng tay của Phó Thừa đều dính đầy máu, đôi mắt của Giang Tự Châu nheo lại, sự lo lắng trong mắt cậu nhanh chóng biến thành hốt hoảng.

"Không phải máu của anh, em yên tâm." Phó Thừa thấp giọng an ủi.

Giang Tự Châu ngước mắt lên, ngơ ngác nhìn anh: "Anh có bị thương không?"

Phó Thừa cười nói: "Không có, bên ngoài gió lớn, chúng ta về trước đi, anh đi tắm một chút."

Trong phòng không có chỗ tắm rửa nên Phó Thừa đưa Giang Tự Châu về trước, thấy Giang Tự Châu hình như vẫn còn lơ mơ, anh vừa đi vừa giải thích: "Ở đường Tam Đài xảy ra một vụ tai nạn xe liên hoàn, 3 chiếc ô tô bị biến dạng nghiêm trọng, cần có dụng cụ phá dỡ, khi cứu người ra thì bị dính máu của nạn nhân, nạn nhân lập tức được chuyển đến bệnh viện gần đó nên cả đội mới về sớm như vậy."

Chỉ cần nhìn vết máu trên người Phó Thừa là có thể dễ dàng tưởng tượng ra thảm kịch tại hiện trường, Phó Thừa lo lắng nhìn Giang Tự Châu vẫn chưa bình tĩnh lại được, anh cố gắng nói hết sức nhẹ nhàng, không biết Giang Tự Châu có nghe anh nói không mà nãy giờ cậu vẫn im lặng.

Hai người dừng lại ở cửa phòng, Phó Thừa lấy chìa khóa mở cửa, sau khi Giang Tự Châu đi vào thì anh nói: "Anh đi tắm trước, em..."

Anh còn chưa nói xong, Giang Tự Châu đã đột nhiên xoay người ôm lấy eo Phó Thừa.

Động tác của cậu rất vội, Phó Thừa đỡ lấy vai cậu, quay đầu hôn lên thái dương cậu, thấp giọng an ủi: "Anh thật sự không sao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!