Chương 47: (Vô Đề)

Phó Thừa cúi người đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đùi trong của Giang Tự Châu, đêm qua Giang Tư Châu vẫn còn rất yếu, cậu khá mệt mỏi nên hai người hôn nhau rất kiềm chế, nhưng tư thế thì lại hơi kịch liệt, khi Phó Thừa ngẩng đầu lên, hốc mắt Giang Tự Châu đã đỏ ửng.

"Không muốn ngủ nữa thì dậy rửa mặt đi."

Phó Thừa đứng thẳng người, không dám trêu chọc cậu nữa: "Sáng sớm nhiệt độ thấp, em đừng ra ngoài, để anh đi xuống nhà ăn lấy đồ ăn sáng."

Giang Tự Châu nhắm mắt lại: "Không cần đâu, em có đem theo một hộp sữa gạo từ bệnh viện sang, pha một cốc là được rồi."

Giang Tự Châu cảm thấy rất an toàn khi có Phó Thừa ở bên cạnh mình, cậu nhắm mắt lại, tay vươn ra khỏi chăn nắm lấy tay Phó Thừa: "Nếu đội trưởng Phó không bận thì ở lại với em một chút đi."

Phó Thừa cởi áo khoác nằm xuống, ôm Giang Tự Châu, hơi thở quen thuộc mang theo khí se lạnh của buổi sáng khiến Giang Tự Châu cảm thấy rất thoải mái, cậu ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay, đến khi cậu mở mắt ra lần nữa thì đã gần tám giờ.

Phó Thừa đứng dậy đun nước nấu sữa cho Giang Tự Châu, Giang Tự Châu chậm rãi đi lại chỗ anh, hỏi: "Sáng nay anh có việc gì không?"

"Tám giờ rưỡi có một cuộc họp." Phó Thừa cúi đầu dùng thìa khuấy sữa gạo trong cốc: "Vụ cháy bên Phú Lâm về cơ bản đã xong, hôm nay lãnh đạo tỉnh đến họp phân tích chi tiết."

Giang Tự Châu ngồi vào bàn: "Phía bên Phú Lâm thế nào rồi?"

"Ngoại trừ một người vẫn đang nằm trong phòng ICU, những người khác đã được chuyển đến phòng bệnh thường và tình trạng tương đối ổn định. Báo cáo phân tích vụ tai nạn về vụ cháy đã được công bố và xác định nguyên nhân là do chập điện gây ra vì các mạch điện bị lão hóa bén lửa cháy lên đồ nội thất."

Phó Thừa đặt cốc vào tay Giang Tự Châu, thấy cậu ngơ ngác nhìn mình, liền hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì." Giang Tự Châu lắc đầu, cậu cúi đầu uống một ngụm sữa gạo nhạt nhẽo.

Nếu hỏi Vương Kỳ vấn đề tương tự thì cậu ta chắc hẳn sẽ nói về những tổn thất của Phú Lâm trong việc bồi thường thay vì đặt tình hình của những người lao động nhập cư bị thương lên hàng đầu.

"Chú Vương... sẽ ra sao?" Giang Tự Châu lại hỏi.

Phó Thừa chưa ăn sáng, anh dùng số nước sôi còn lại nấu một gói mì ăn liền: "Trận hỏa hoạn này gây ra nhiều thương vong như vậy đều có liên quan đến Vương Xuyên. Khi đi gửi tài liệu về vụ cháy cho phía công tố viên, anh có gặp một người bạn, nghe nói lần này có lẽ Vương Xuyên sẽ bị tuyên án khoảng mười năm."

Giang Uyên có rất nhiều bạn bè, khi còn nhỏ Giang Tự Châu thường được đưa đến các buổi tiệc lớn, lại thêm quan hệ với Vương Kỳ, cậu đương nhiên rất quen mặt với Vương Xuyên.

Ông Vương này đang hưởng vinh hoa phú quý chợt lại bị đi tù, tuy biết rằng trừng phạt như vậy là đích đáng nhưng trong lòng Giang Tự Châu vẫn có chút cảm giác khó tả.

"Tuần này đến lượt anh được nghỉ phép, ngày mai tan làm có thể rời đội." Phó Thừa mặc áo khoác: "Đến chủ nhật thì phải về đội trước 5 giờ nên chắc chỉ cần đem theo 2 bộ đồ là được."

Phó Thừa chưa kịp nói xong thì điện thoại di động trên bàn réo inh ỏi, là số lạ, anh không suy nghĩ nhiều liền nhấc máy.

"Phó Thừa!" Điện thoại vừa nhấc máy, một giọng nói già nua đầy tức giận vang lên: "Tiểu Châu đâu!"

Phó Thừa và Giang Tự Châu im lặng nhìn nhau, Giang Tự Châu muốn đưa tay lấy điện thoại, nhưng Phó Thừa lại bóp nắm tay cậu trấn an: "Ông Kha."

"Này này, đừng kích động như vậy, có chuyện gì cứ từ từ nói thôi!" Giọng nói nhẹ nhàng của ông Phó phát ra từ trong điện thoại.

"Ông ngoại" Giang Tự Châu biết ông lão tức giận, vội vàng lên tiếng.

Đầu bên kia điện thoại im lặng một chút: "Chẳng trách lâu rồi cháu không đến thăm ông! Nếu như hôm nay ông lão ở nhà bên không mang trái cây tới, nói là tặng cho ông của anh hùng thì ông vẫn không hay biết gì!"

Phó Thừa mở loa ngoài rồi đặt lên bàn, Giang Tự Châu bị ông ngoại mắng thì nhìn Phó Thừa cầu cứu.

"Cháu đang định cuối tuần này đến thăm ông." Giang Tự Châu nhẹ giọng dỗ dành: "Nói qua điện thoại thì không tiện giải thích lắm, cháu sợ ông lo lắng nên mới muốn đến gặp ông trực tiếp rồi xin lỗi ông."

Ông lão nặng nề khịt mũi, nhưng dù sao ông vẫn lo lắng cho cháu trai mình: "Thứ bảy tốt nhất là cháu nên đến đây! Dẫn theo cả tên nhóc thối Phó Thừa nữa đấy!"

Cúp điện thoại xong, Giang Tự Châu yên lặng thở dài, chống cằm nhìn Phó Thừa: "Cuối tuần này giao hết cho anh đấy."

Phó Thừa nắm tay Giang Tự Châu, cười nói: "Cứ để anh lo hết. Em đến ở trong đội đã gọi điện nói cho chú biết chưa?"

Lúc trước cậu bị thương, không có nhiều sức lực để suy nghĩ. Nhưng bây giờ khi nghĩ đến hành động của Giang Uyên và Phó Thừa mấy ngày nay, Giang Tự Châu cũng có thể nhận ra nguyên nhân vì sao Phó Thừa lại khác thường như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!