Lưu Dương không hiểu gì, cậu ta "Hả" một tiếng, hơi ngơ ngác nhìn Phó Thừa, không biết mình chọn phòng có đúng hay không.
Buổi chiều Phó Thừa vội vàng đi ra ngoài, cũng không có nhiều thời gian giải thích, Lưu Dương nghiêm túc suy nghĩ, Giang Tự Châu bị thương, leo lên leo xuống không tiện, nếu ở tầng lầu quá thấp thì lại bị bài tập thể dục buổi sáng đánh thức nên mới cẩn thận chọn phòng trên tầng ba.
"Chúng em đi trước đây đội trưởng Phó! Tập hợp để ăn cơm!" Những người khác chào Phó Thừa rồi rời đi.
Một người trong đó có ý tốt quay đầu lại nhắc nhở: "Đúng rồi nhóc Lưu này! Tầng ba là phòng giường đôi đó!"
Mặt Giang Tự Châu hơi đỏ lên, cậu ho nhẹ một tiếng, liếc nhìn Lưu Dương.
Mặt Lưu Dương còn đỏ hơn cả cậu, Phó Thừa không nhịn được xua tay: "Vất vả rồi, đi tập hợp chuẩn bị ăn cơm tối đi."
Lưu Dương đáp lại, đỏ mặt bỏ chạy, sau đó Phó Thừa dẫn Giang Tự Châu lên lầu.
Dù chỉ có ba tầng nhưng Giang Tự Châu vẫn thở hổn hển, phải nghỉ giữa chừng hai lần, Phó Thừa cau mày đi theo, anh cảm thấy rất đau lòng khi nhìn thấy Giang Tự Châu cúi người giữ vết thương.
Phòng 316 ở gần cầu thang. Phó Thừa mở cửa, bên trong bố trí không khác gì phòng của đội cứu hỏa trong thị trấn, điểm khác biệt duy nhất là giường được trải một bộ chăn ga màu trắng.
"Đây là bộ chăn ga của tôi, tôi sợ cậu không quen với ga trải giường ở đây nên bảo Lưu Dương đổi đấy." Phó Thừa đặt vali của Giang Tự Châu cạnh tường: "Đợi ăn tối xong rồi tôi giúp cậu sắp xếp đồ đạc nhé?"
Giang Tự Châu ngồi ở bên giường, không phản đối mà nhìn anh: "Được."
Nhà khách gia đình được bố trí rất đơn giản, một phòng ngủ, một phòng khách, còn có một phòng bếp nhỏ, Giang Tự Châu tò mò quay người lại, sau đó mở cửa phòng tắm thò đầu vào. Cậu nhìn một cái sau đó kinh ngạc quay lại nhìn Phó Thừa: "Ở đây không có chỗ tắm à?"
Phó Thừa đi tới, dừng lại ở phía sau cậu, thành thật gật đầu: "Diện tích quá nhỏ để lắp đặt máy nước nóng."
"Vậy tôi tắm thế nào?" Giang Tự Châu hỏi.
Phó Thừa đóng cửa phòng tắm lại, anh nhìn Giang Tự Châu từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên bụng cậu vài giây mà không nói gì, anh chỉ nở một nụ cười, Giang Tự Châu hoàn toàn không hiểu gì: "Đi thôi, xuống ăn cơm trước đã."
Trước khi tới đây cậu cũng không suy nghĩ gì nhiều nhưng vừa vào đội cứu hỏa, Giang Tự Châu liền phát hiện mình sống ở giữa một đội lính mặc đồng phục cứu hỏa thật quá lạc lõng.
"Tôi... có nên ở trong phòng chờ anh không?" Giang Tự Châu do dự nói: "Tôi sợ đi ăn cơm ở nhà ăn sẽ không ổn lắm, gây phiền phức cho anh."
Phó Thừa nhét chìa khóa phòng vào túi, nhẹ nhàng nói: "Không có gì phiền phức cả, mọi người đều rất mong chờ cậu đến đấy."
Phó Thừa không cần đoán cũng có thể biết rõ vẻ mặt của những lính cứu hỏa vốn có cuộc sống nhàm chán chỉ có nhiệm vụ và huấn luyện lúc này thế nào, vậy nên anh đã dặn dò Triệu Lâm và mọi người trước.
Khi đi đến lối vào của nhà ăn thì hai người tình cờ gặp Tiêu Cương đang dẫn đội của mình đi vào, đội ngũ vốn gọn gàng ban đầu khi vừa nhìn thấy Phó Thừa và Giang Tự Châu đang đi về phía họ thì ngay lập tức trở nên hỗn loạn.
"Chào đội trưởng Phó!" Mọi người hô to.
Giang Tự Châu dừng lại một chút, không khỏi liếc nhìn Phó Thừa bên cạnh.
"Mau đi ăn cơm đi." Dường như tâm trạng Phó Thừa rất tốt, anh không mắng mỏ gì mà trên mặt còn nở nụ cười.
Lưu An tỉnh lại, Tiêu Cương cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng ánh mắt vẫn luôn tối sầm, hai ngày nay chắc là chưa được nghỉ ngơi tốt, anh ta gật đầu với Giang Tự Châu rồi dẫn đội vào nhà ăn.
Hôm nay là một ngày cuối thu, đứng bên ngoài một lúc nên cậu thấy hơi lạnh, cậu vừa bước vào nhà ăn đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn nóng hổi, mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cậu.
Phó Thừa biết mình không thể trốn tránh, vì thế đơn giản thỏa mãn sự tò mò của mọi người: "Đừng nhìn nữa, chuyện này tôi không cần nói nhiều nữa, mọi người đều biết sắp tới Tự Châu sẽ dưỡng thương ở đây, thỉnh thoảng tôi bận thì nhờ mọi người giúp đỡ, được rồi, ai làm việc nấy đi."
Nghe thấy tiếng động, đội trưởng bếp ăn vội vàng chạy ra ngoài, dì nấu ăn đi phía sau đang bưng một mâm thức ăn lớn, tươi cười đi tới.
Mọi người bưng đĩa xếp hàng trước cửa sổ bếp ăn, Phó Thừa đưa tay ra sau lưng Giang Tự Châu, dẫn cậu đến bàn rồi giới thiệu: "Đây là dì Trần nấu ăn ở đây."
Giang Tự Châu cười: "Chào dì Trần, cháu đã gây phiền phức cho dì rồi."
Dì Trần cười sảng khoái xua tay: "Không sao đâu! Sau này cháu muốn ăn gì thì cứ nói với dì, dì sẽ nấu riêng cho cháu, khi cháu ở đây, dì nhất định sẽ bù lại hết mọi thiệt thòi vì bị thương trước đó!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!