Chương 42: (Vô Đề)

Biệt thự của nhà họ Giang nằm ở đường vành đai* thứ hai của thành phố Thiên Tân, nơi đây tấc đất tấc vàng nhưng nhà của họ lại là khu biệt thự cũ. Vì là nhà cưới với An Hạ Uyển nên dù đã nhiều năm rồi mà Giang Uyên vẫn không có ý định chuyển đi.

*Đường vành đai (đôi khi được gọi là đường bao) là một đường bao trọn lấy nội đô, có thể là đường cao tốc đô thị hoặc xa lộ giúp cho các phương tiện tránh việc phải di chuyển trực tiếp vào các đường phố thuộc khu vực nội đô của một thành phố hay vùng đô thị.

Với sự phát triển của thành phố, dù công ty quản lý bất động sản có cố gắng đến đâu thì khu vực xung quanh vẫn sẽ có một số tiếng ồn. Thế nhưng, ngay cả trong một môi trường như vậy, Giang Tự Châu dường như không nghe thấy gì cả.

Ngoại trừ những lời nói của Phó Thừa.

Vì đang bị thương nên cậu không dám cử động quá nhiều, Giang Tự Châu không thèm để ý tới cái lưng đang đau nhức của mình, cậu nhẹ giọng hỏi: "Vậy anh còn làm sai gì nữa?"

Cánh cửa phòng ICU đột nhiên bị đẩy ra, hình như một cặp vợ chồng trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi nghe được tin gì đó, cả hai đỡ lấy nhau loạng choạng ngã ngồi trên đất, sau đó tiếng khóc thương tâm vang lên khắp hành lang.

Người phụ nữ gần như ngất đi, bà hét lên rằng con trai mình còn nhỏ như vậy mà, trong hành lang có nhiều người ra vào, ai cũng thấy cảm thương, thầm cầu nguyện rằng chuyện đau lòng như thế sẽ không xảy ra với mình.

Giọng nói của Phó Thừa vang lên cùng với tiếng khóc nhỏ dần.

"Còn có những gì tôi đã nói khi ở trong phòng bệnh đêm đó." Phó Thừa nói: "Tôi rất hối hận vì đã không ôm cậu thật đàng hoàng trong khi lẽ ra tôi phải làm như vậy."

Giang Tự Châu cố gắng điều chỉnh hơi thở, nhưng cảm xúc trong lòng vẫn trào dâng, dù cố gắng thế nào cũng không bình tĩnh được, cậu run rẩy nói: "Phó Thừa, tôi cảm thấy có hơi nhớ anh."

Ở đầu bên kia, hình như Phó Thừa cũng cười nhẹ: "Tôi cũng vậy."

Trong điện thoại di động vang lên âm báo có cuộc gọi đến, là của Đoàn Nghị, Phó Thừa vội vàng nói với Giang Tự Châu rồi cúp điện thoại.

Bảo mẫu đang nấu súp trong bếp, vừa quay người liền nhìn thấy Giang Tự Châu đang vịn tay nắm đi xuống cầu thang, bà vội vàng đến đỡ cậu, giọng nói mang theo chút trách móc.

"Sao lại xuống đây rồi? Không phải bác sĩ đã nói là phải nghỉ ngơi thật tốt sao! Vết thương có đau không?

Giang Tự Châu cười lắc đầu: "Dì Vương, cháu muốn ra ngoài."

"Không được!" Dì Vương trừng mắt: "Cháu bị thương nặng như vậy, đừng quậy nữa! Mau đi lên nghỉ ngơi đi!"

"Gọi tài xế đến đón cháu đi, cháu đi một tiếng thôi rồi sẽ quay lại." Giang Tự Châu biết dì Vương lo lắng cho mình, nên cậu vừa giữ vết thương vừa nhẹ nhàng dỗ bà: "Cháu muốn đi thăm một người bạn ở bệnh viện."

Lúc rảnh rỗi Dì Vương có lướt điện thoại, đương nhiên cũng chú ý đến vụ hỏa hoạn xảy ra ở Phú Lâm cách đây không lâu, bà liền phản ứng lại ngay: "Đi thăm ai? Cái cậu lính cứu hỏa đó à?"

Giang Tự Châu không phản bác, dì Vương lại hỏi: "Cháu mới về nhà nên dì vẫn chưa kịp hỏi, có phải cháu có người mình thích rồi không? Là đội trưởng Phó à?"

Giang Tự Châu cười: "Đúng là không có chuyện gì giấu được dì cả."

Dì Vương nhìn khuôn mặt gầy gò của Giang Tự Châu: "Không thích thì làm sao có thể đỡ dao cho người ta được? Đầu óc cũng đâu có vấn đề đâu!"

Nói xong, dì lại thở dài: "Văn Văn trước đây cũng quen biết một người lính cứu hỏa, con bé lén nói với dì rằng cậu ấy rất tốt bụng, đẹp trai, kiên nhẫn, giống như anh lớn trong nhà vậy."

Chỉ cần có Giang Uyên ở đây, trong nhà không ai dám nhắc tới An Văn, dì Vương tiếc nuối lắc đầu: "Đáng tiếc là dì không biết tên người đó, nếu không dì đã đi cảm ơn cậu ấy vì đã cùng Văn Văn trải qua giai đoạn khó khăn đó rồi."

Giang Tự Châu nở nụ cười nhạt, cậu không nói gì mà nắm lấy tay dì Vương, nói: "Cháu biết rồi ạ, vậy cháu đi tìm anh ấy đây ạ."

Dì Vương chỉ tưởng rằng cậu đang dỗ dành mình, bà vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Giang Tự Châu, đáp lại: "Vậy cháu đi nhanh rồi về nhanh, dì sẽ gọi tài xế đến cháu."

Tài xế cũng toát mồ hôi, sợ xe chạy quá nhanh sẽ làm đau vết thương của Giang Tự Châu nên lái xe rất chậm.

"Dừng lại một chút." Giang Tự Châu ngồi ở ghế sau đột nhiên nói.

Một chiếc xe công vụ màu đen từ hướng ngược lại đi tới, đỗ ở cửa bệnh viện, Đoàn Nghị mặc thường phục đẩy cửa đi xuống, theo sau là Tiêu Cương, Triệu Lâm và một vài gương mặt mà cậu chưa từng thấy, mấy người họ vội vã bước vào bệnh viện.

Giang Tự Châu cũng không vội đi vào, tựa người vào ghế liếc nhìn quán cháo đông người ven đường.

Đoàn Nghị đối xử với những người lính trong đội như đối xử với con cháu trong nhà, ông vội vã chạy đến bệnh viện, trực tiếp đến gặp bác sĩ để hỏi thăm cụ thể tình hình của Lưu An. Ông im lặng hút một điếu thuốc ở lối thoát hiểm rồi mới xoay người đi về phía cửa ICU.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!