Món ăn do Giang Tự Châu nấu cũng tinh tế và thanh nhã như cậu vậy, mỗi phần ăn tuy không nhiều nhưng dinh dưỡng và màu sắc rất hài hòa, khiến người ăn cảm thấy rất ngon miệng.
Ông Phó nhìn Giang Tự Châu đang từ từ húp canh, rồi mặt ủ mày chau nhìn sang Phó Thừa, ông tức giận đá vào chân anh một cái.
"Tiểu Châu này, mấy đứa chắc chỉ mới gặp nhau thôi phải không? Đây là cháu trai của ông, Phó Thừa."
Giang Tự Châu ngẩng đầu lên, nhìn Phó Thừa cười nói: "Mấy hôm trước đội trưởng Phó có đến quán cà phê của cháu, bọn cháu đã gặp nhau rồi ạ."
Ông Phó biết Giang Tự Châu mở quán cà phê, vừa nghe vậy thì ông lập tức nhìn về phía Phó Thừa: "Cháu đi uống cà phê à? Với ai thế? Có phải Thính Vãn không?"
Phó Thừa vừa ăn vừa gật đầu: "Dạ."
"Từ lâu ông đã nói Thính Vãn là cô gái tốt rồi mà, cháu đang hẹn hò với nó à? Tiến triển tới đâu rồi?" Ông cụ trở nên phấn khởi hơn, cũng ngừng ăn để hỏi: "Tiểu Châu à, có phải hai đứa nó nhìn rất xứng đôi không?"
Phó Thừa cau mày ngẩng đầu lên, anh liếc nhìn Giang Tự Châu đang ngồi bên cạnh, cậu vẫn nở nụ cười nhẹ như trước, im lặng không nói gì, chỉ rũ mắt xuống khuấy canh trong bát.
"Ông nội, Thính Vãn và cháu..."
Anh còn chưa kịp nói xong thì tiếng sấm chợt vang lên "ầm ầm", bốn người ngồi trong sân nghe như sấm đánh thẳng vào tai mình, sau đó, mưa lộp độp rơi xuống.
Phó Thừa phản ứng rất nhanh, anh đứng dậy, cầm lấy áo khoác vắt trên lưng ghế của ông Phó che cho hai ông cụ vào nhà trước. Đi từ sân vào nhà cách khoảng 10 mét, hai ông cụ thì vẫn ổn nhưng Phó Thừa và Giang Tự Châu đều đã ướt sũng.
"Mau vào lau người đi." Ông Kha lo lắng nói với cháu trai, "Nếu không sẽ cảm mất!"
Nước mưa chảy xuống mái hiên, tiếng sấm hòa với tiếng mưa ầm ầm, giữa màn mưa lớn chợt có vài bóng người vội vã chạy đến.
"Mau lên! Căn nhà thứ 2 ở trước mặt!" Vị viện trưởng gần năm mươi tuổi dẫn hai ba người có vẻ là điều dưỡng đi theo, mọi người đều không cầm ô mà lao về phía trước: "Nếu không kịp thì bà Lưu sẽ nhảy xuống mất!"
Trong lòng Phó Thừa trầm xuống, anh không suy nghĩ gì mà lao thẳng vào trong mưa.
Giang Tự Châu theo bản năng muốn giúp anh, nhưng Phó Thừa lao đi quá nhanh, cậu không kịp chần chừ liền theo anh chạy về phía căn nhà thứ 2.
"Mẹ! Mẹ mau xuống đây đi!" Trong sân của căn nhà thứ hai, ba người phụ nữ trung niên hét to hết sức: "Có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói!"
Tầng ba của căn nhà là sân thượng, Phó Thừa nhìn thấy một bóng người gầy gò cúi xuống mép sân thượng.
"Phó Thừa, nhanh lên!" Viện trưởng thở hổn hển, ngón tay run rẩy chỉ lên trên: "Sẽ nguy hiểm tính mạng đấy, bà Lưu đã hơn tám mươi tuổi rồi."
"Cậu này là ai?" Một người phụ nữ mặt đầy nước mắt hỏi viện trưởng: "Chúng ta đi lên trên được không, tôi sẽ thuyết phục mẹ tôi xuống!"
"Cháu là Phó Thừa thuộc đội cứu hỏa Hoài Dương." Phó Thừa trầm giọng nói, "Người nhà cứ ở phía dưới phân tán sự chú ý của bà, không cần lên trên."
"Nhưng... " Người phụ nữ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Phó Thừa đã chạy vào trong nhà.
Cửa sân thượng tầng ba mở ra, Phó Thừa đang định đi vào thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã phía sau: "Phó Thừa."
Phó Thừa quay đầu lại, nhìn thấy Giang Tự Châu đã đi theo mình từ lúc nào không hay.
Đôi mày tuấn tú của Giang Tự Châu hơi nhíu lại: "Tôi có thể giúp gì không?"
Phó Thừa liếc mắt nhìn Giang Tự Châu toàn thân ướt đẫm, trong đôi mắt trong trẻo của cậu tràn đầy vẻ lo lắng.
"Cậu đợi ở đây một chút." Phó Thừa cười nhẹ: "Một mình tôi xử lý là được rồi."
Giang Tự Châu nhìn anh hai giây rồi gật đầu: "Cẩn thận một chút."
Sinh mạng tính bằng thời gian, Phó Thừa khẽ gật đầu, anh giảm tốc độ và di chuyển đến rìa sân thượng.
Bà lão hơn tám mươi tuổi đứng đó run rẩy, may mà sự chú ý của bà đã bị người nhà đứng ở dưới phân tán, trời lại mưa to nên bà không chú ý đến Phó Thừa đang tiến lại gần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!