Phó Thừa khựng lại, Giang Tự Châu cũng đã nhìn sang đây.
Cửa phòng bệnh đóng chặt, từ góc nhìn của cậu, cậu chỉ có thể thấy được nửa người của y tá, hoàn toàn không thấy được Phó Thừa.
Nhờ có y tá gọi anh mà Giang Tự Châu mới biết Phó Thừa đang ở đây.
Anh đến đây nhưng chỉ đừng ngoài cửa nhìn chứ không chịu đi vào. Giang Tự Châu chật vật vươn tay chạm vào điện thoại di động đặt trên bàn cạnh giường ngủ.
Điện thoại trong túi áo rung lên, Phó Thừa không cần lấy ra cũng đoán được người gọi đến là Giang Tự Châu.
Anh do dự một chút, ngón tay cái đặt nhẹ lên nút trả lời, nhưng chỉ sau vài giây, anh tắt màn hình đi rồi nhét lại vào túi, quay người đi về phía thang máy.
Dù sao y tá cũng là người ngoài, cô không biết giữa hai người có mâu thuẫn gì hay không, cô nhìn Phó Thừa nhấn nút thang máy, trong lòng hơi tiếc nuối, quay lại phòng y tá.
Trong khoa nội trú có quy định, mỗi bệnh nhân chỉ được phép có một người nhà đến thăm bệnh, những người chờ thang máy lúc này phần lớn đều là người nhà bệnh nhân, vì có rất nhiều người nên hầu như thang máy đến tầng nào cũng phải dừng lại.
Người nhà của tầng này cũng lần lượt đến chỗ thang máy, hành lang lập tức trở nên ồn ào, còn có những tiếng trò chuyện như "đi đường cẩn thận" hay "sáng mai tôi lại đến", kèm theo đó là âm thanh đóng cửa và tiếng bước chân.
Khi thang máy đến, lúc cửa mở ra, Phó Thừa nghe thấy có người gọi tên mình.
Giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ khiến anh phải dừng bước, anh vô thức nhìn về phía phòng của Giang Tự Châu.
Cửa phòng vốn đóng được mở ra, Giang Tự Châu dựa vào khung cửa, cậu hơi khom người, một tay ấn bụng, một tay chống vào tường phía sau, nhưng cơ thể vẫn không giữ vững được mà trượt xuống theo khung cửa.
"Trời ạ, không phải đã nói trong khoảng thời gian này không được đứng dậy hay sao!" Y tá vội vàng đi tới đỡ lấy cơ thể Giang Tự Châu.
Giang Tự Châu nhìn chằm chằm Phó Thừa, dùng sức mấp máy môi, tuy anh đã đi qua hơn nửa hành lang nhưng Phó Thừa vẫn có thể nhận ra cậu đang gọi tên anh.
Những suy nghĩ và mong muốn mà anh kìm nén ở tận đáy lòng mấy ngày nay đột nhiên được giải phóng. Phó Thừa sải bước về phía Giang Tự Châu, ôm lấy cậu đang ngã khụy xuống.
Một tuần nay Giang Tự Châu đều nằm ngửa trên giường, lúc nãy cậu chật vật đứng dậy khỏi giường bệnh mà không có ai đỡ cả, chỉ một động tác đơn giản nhưng gần như khiến cậu mất đi nửa cái mạng, dù đang mặc quần áo bệnh viện ấm áp nhưng mồ hôi lạnh vẫn chảy dài sau lưng.
"Ai bảo cậu tự xuống giường hả?" Phó Thừa cảm thấy rất đau lòng nhưng giọng điệu lại nghiêm nghị hơn bình thường rất nhiều.
Sắc mặt Giang Tự Châu tái nhợt vì đau đớn, nhưng trong mắt lại có vẻ bướng bỉnh như trẻ con, cậu nhìn Phó Thừa, đứt quãng nói: "Nếu tôi không xuống giường, đội trưởng Phó định trốn tôi đến bao giờ nữa?"
Y tá không muốn làm bóng đèn, cô đứng dậy đi nhanh về phòng khám, không quên dặn dò Phó Thừa: "Mau đưa anh Giang về giường, tôi đi gọi bác sĩ trực đến!"
Phó Thừa cảm thấy vừa đau lòng vừa tức giận, thể lực của anh khỏe nên nhẹ nhàng bế Giang Tự Châu trở lại giường bệnh.
Bác sĩ nhanh chóng đến phòng bệnh của cậu. Bác sĩ đã nghe y tá nói về "chiến công" lúc nãy của Giang Tự Châu, vừa bước vào cửa là đã trừng mắt nhìn cậu một cách giận dữ.
"Đã bảo là không được cử động lung tung rồi mà!" Bác sĩ lẩm bẩm đi tới vén áo bệnh nhân của Giang Tự Châu lên: "Có phải muốn lên bàn mổ để khâu lại lần nữa đúng không?"
Dường như Giang Tự Châu không nghe thấy bác sĩ nói gì, cậu im lặng nhìn Phó Thừa, người đang đứng sau lưng bác sĩ.
Đã lâu rồi cậu không gặp Phó Thừa, sau khi nhập viện được một tuần, cậu cảm thấy một ngày trôi qua ở đây dài cứ như một năm vậy.
Bác sĩ lấy băng gạc thấm vào xung quanh vết mổ, Giang Tự Châu hít sâu một hơi, bác sĩ nhìn cậu một cái, hỏi: "Có đau không?"
"Vẫn ổn." Giang Tự Châu khẽ cau mày.
Phó Thừa đứng ở phía sau bác sĩ, khi nhìn vào băng gạc quấn quanh eo và vùng bụng gầy gò của Giang Tự Châu, vết máu đỏ tươi rỉ ra, anh không nhịn được phải quay mặt đi.
"Bây giờ không thể xác định chính xác là vết thương bên trong có bị rách ra hay không, ngày mai phải đến phòng điều trị để xem lại."
Bác sĩ cho rằng Phó Thừa là người nhà của Giang Tự Châu nên quay sang an ủi: "Đã phẫu thuật được một tuần rồi, bình thường khả năng vết thương bị rách ra khá thấp nhưng nếu vẫn lo lắng thì ban đêm nhớ chú ý xem có chảy máu tiếp hay không."
Phó Thừa gật đầu: "Cảm ơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!