Chương 37: (Vô Đề)

"Ở đây!" An Tiểu Mễ tìm được phòng bệnh, nóng lòng quay người gọi Vương Kỳ ở phía sau, cô nàng không thể đợi được nữa nên mở cửa trước.

Giang Tự Châu ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu quay lại khi nghe thấy giọng nói của ai đó, mỉm cười yếu ớt khi nhìn thấy đó là An Tiểu Mễ.

Hai mắt An Tiểu Mễ lập tức đỏ lên, đi đến bên giường: "Anh Châu, anh thế nào rồi? Vết thương có đau không?"

Giang Tự Châu nhẹ nhàng lắc đầu: "Không đau."

Sự việc Giang Tự Châu cứu người đã lan truyền khắp mạng xã hội, dì hộ lý cũng đã xem đoạn video, bà rất nể phục Giang Tự Châu, bà đau lòng nói: "Sao có thể không đau, tối qua còn đau đến mức không ngủ được ấy."

Giang Tự Châu nhìn về phía cửa, trong tay Vương Kỳ cầm túi đựng các loại sản phẩm chăm sóc da, cậu ta do dự không dám đi vào, khi bắt gặp ánh mắt của Giang Tự Châu, cậu ta không còn cách nào khác đành dũng cảm bước vào.

Hai người quen biết nhau gần mười năm, đây là lần đầu tiên Vương Kỳ cảm thấy xấu hổ như vậy trước mặt Giang Tự Châu, cậu ta đặt hộp mỹ phẩm trong tay lên bàn đầu giường, giọng nói yếu ớt: "Tiểu Châu, xin lỗi anh."

Đã một tuần trôi qua kể từ vụ hỏa hoạn, ngay trong ngày xảy ra sự việc, Vương Xuyên bị đưa đến đồn cảnh sát hợp tác điều tra, công ty vô cùng hỗn loạn, Vương Kỳ bận tới bận lui trong bệnh viện, cậu ta không ngủ được nhiều lắm nên trông rất hốc hác.

Giang Tự Châu nhìn đôi mắt đỏ ngầu của cậu ta, hỏi: "Tình huống thế nào rồi?"

"Hai người đã chết, bốn người vẫn đang nằm phòng chăm sóc đặc biệt." Vương Kỳ mất đi vẻ kiêu ngạo thường ngày: "Nên đền tiền thì đền tiền, nên chữa bệnh thì chữa bệnh, mấy ngày nay em vẫn luôn an ủi người nhà của nạn nhân nên không có thời gian đến thăm anh."

Giang Tự Châu không khỏi cảm thấy khó chịu khi nhớ lại thảm kịch kinh hoàng ở hiện trường vụ cháy và đôi mắt vừa trống rỗng vừa tuyệt vọng của đôi vợ chồng kia.

Vương Kỳ hiểu rõ Giang Tự Châu, từ ánh mắt của cậu có thể đoán được cậu đang nghĩ gì, cho dù quan điểm của hai người có mâu thuẫn đến đâu, thì Vương Kỳ cũng không muốn Giang Tự Châu không vui.

"Em biết anh muốn nói gì, anh yên tâm, em sẽ an ủi người nhà, cố gắng đáp ứng mọi điều kiện mà họ đưa ra."

An Tiểu Mễ cắm hoa mình mang tới vào bình, tò mò hỏi: "Anh Châu, đội trưởng Phó đâu rồi? Các anh hoạn nạn có nhau như vậy, có phải đội trưởng Phó thấy rất áy náy không?"

Ánh mắt Giang Tự Châu tối đi, khóe miệng giật giật: "Anh ấy bận lắm."

An Tiểu Mễ phản ứng lại ngay lập tức, trong lòng cảm thấy tủi thân thay cho Giang Tự Châu nhưng cô nàng vẫn an ủi cậu: "Chắc chắn là như vậy rồi. Đội trưởng Phó bình thường rất bận rộn, lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ấy bận hơn nên mới không đến đây được."

Dù Giang Tự Châu không cam lòng nhưng vẫn mỉm cười không nói thêm nữa.

Bỗng có tiếng gõ cửa, là Tiết Kỳ An mang theo giỏ trái cây, Tiêu Cương và Triệu Lâm cũng đi theo phía sau, ba người lần lượt vào phòng.

Triệu Lâm vừa mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút khi hai ngày nay Tiêu Cương và An Tiểu Mễ ít nhắn tin hơn, ai ngờ rằng vừa bước vào đã chạm mặt với An Tiểu Mễ đang đứng ngay bên giường.

An Tiểu Mễ không biết Tiết Kỳ An, còn Triệu Lâm thì cô nàng chỉ biết mặt thông qua những bức ảnh Tiêu Cương gửi cho mìng, nên trong vô thức cô nàng đã chào hỏi Tiêu Cương trước.

Triệu Lâm đứng sững lại khi nhìn thấy An Tiểu Mễ đến chào hỏi Tiêu Cương, ánh mắt cậu ta lập tức trở nên bối rối, cậu ta muốn quay người bỏ đi, nhưng lại cảm thấy không phù hợp nên phải xấu hổ đứng im tại chỗ.

"Ông chủ Giang, chúng tôi đến thăm cậu đây." Tiết Kỳ An đi tới, dì hộ lý nhận lấy trái cây từ trong tay cậu ta, đặt sang một bên.

Giang Tự Châu cười nhẹ: "Cảm ơn."

"Phải là chúng tôi nên cảm ơn cậu mới đúng." Tiết Kỳ An chân thành nói: "Đội trưởng Đoàn nghe nói cậu bị thương liền bảo chúng tôi đến đây thăm cậu."

Người dân đã quen với việc lính cứu hỏa liều mạng vì dân, đây là lần đầu tiên Tiết Kỳ An chứng kiến lính cứu hỏa được giải cứu sau nhiều năm làm việc như vậy.

Triệu Lâm không thể kiểm soát được ánh mắt của mình, cứ nhìn chằm chằm vào An Tiểu Mễ, An Tiểu Mễ nhịn cười, nhìn đôi mắt tròn xoe của Triệu Lâm rồi hắng giọng.

"Anh Châu đêm qua không được nghỉ ngơi tốt, trong phòng bệnh có quá nhiều người thì hơi ngộp, Tiêu Cương, chúng ta xuống lầu đi dạo một chút nhé?"

Hôm nay Triệu Lâm cuối cùng cũng đồng ý đi cùng Tiêu Cương, Tiêu Cương không ngờ lại gặp được An Tiểu Mễ ở đây, vốn dĩ anh ta lo lắng ông trời bên cạnh sẽ bùng nổ ngay, nhưng lại không ngờ An Tiểu Mễ vẫn tiếp tục diễn.

Tiêu Cương cũng không có phản ứng gì lớn, nhưng Triệu Lâm lại mở to mắt, lồng ngực tức giận phập phồng.

Tiết Kỳ An liếc cậu ta một cái: "Tiểu Mễ nói đúng, Triệu Lâm, hay là cậu ra ngoài đi dạo đi, chiều nay coi như được nghỉ ngơi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!