Phó Thừa đi tới, đặt hộp cơm và bánh ngọt sang một bên, hơn chục phong thư có tên An Văn được đặt trên bàn.
Giang Tự Châu nhìn chằm chằm Phó Thừa, cậu hé miệng, trong lòng có rất nhiều thắc mắc, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Phó Thừa biết cậu muốn nói gì, anh đặt tay lên vai cậu để trấn an.
"Anh biết chị của tôi à?" Giang Tự Châu cầm phong thư trên tay, khó tin hỏi, Phó Thừa có thể nhìn thấy ngón tay của cậu đang run rẩy.
Mắt của Giang Tự Châu có màu nâu nhạt, lúc này nó đang phản chiếu hình bóng của Phó Thừa.
"Đúng." Phó Thừa không muốn giấu cậu: "Tôi gặp An Văn vào năm đầu tiên bắt đầu đi làm, trên nóc một tòa nhà văn phòng hai mươi tầng."
Năm đó Phó Thừa mới gia nhập đội cứu hỏa Hoài Dương, lần đầu tiên anh được gọi đi cứu hộ là lúc một cô gái mới ngoài đôi mươi đang đứng trên tòa nhà văn phòng ở trung tâm thành phố và muốn nhảy khỏi tòa nhà ấy.
Khi đội cứu hỏa đến hiện trường, nửa chân của cô gái đã bước qua mép sân thượng, toàn bộ cơ thể chao đảo.
Phó Thừa nhanh chóng buộc dây an toàn, vào thời khắc mấu chốt, anh ôm lấy eo cô gái, kéo cô ra khỏi bờ vực sinh tử.
Lúc đó Phó Thừa còn chưa có kinh nghiệm gì nhiều, khi ôm cô gái, anh bị va mạnh vào nóc tòa nhà, đầu gối cô gái bị bầm tím, cô ngồi dậy ôm chân khóc lớn.
Phó Thừa không biết phải làm sao, anh ngước mắt nhìn đội trưởng đang đứng bên cạnh, đội trưởng ra hiệu cho anh cố gắng ổn định cảm xúc của cô gái.
"Tôi không giỏi an ủi người khác, huống chi là con gái. Tôi chỉ có thể vỗ nhẹ vào lưng chị ấy, để chị ấy nói ra những điều mà mình muốn nói."
Phó Thừa đi tới chỗ bình nước, rót một ly nước cho Giang Tự Châu: "Sau này An Văn thường xuyên viết thư cho tôi, nói với tôi rằng mình có một đứa em trai và bản thân rất thương cậu ấy."
Đôi mắt của Giang Tự Châu dần dần đỏ lên, cậu nhìn chằm chằm Phó Thừa.
"Tôi có thể cảm nhận được tâm trạng của An Văn lúc lên lúc xuống, nhưng lúc đó tôi quá bận với việc huấn luyện, không có nhiều thời gian để chú ý đến chị ấy."
Phó Thừa đưa cốc giấy cho Giang Tự Châu, nhưng Giang Tự Châu hệt như một đứa trẻ bướng bỉnh nhất quyết không chịu nhận lấy.
Phó Thừa đành phải đặt cốc sang bên cạnh: "An Văn đã từng nói với tôi rất nhiều lần, nếu một ngày nào đó chị ấy không còn nữa, chị ấy nhờ tôi chăm sóc em trai mình. Thế mà chị ấy không cho tôi biết tên em trai của mình là gì, trông như thế nào, có thể là trong lúc tâm trạng không tốt nên chị ấy mới viết như vậy."
"Anh biết An Văn là chị của tôi từ khi nào?" Giọng nói Giang Tự Châu có hơi đứt đoạn: "Có phải biết từ trước khi tôi nói ra không?"
Phó Thừa hiểu ý của Giang Tự Châu, anh do dự một lát rồi nói ra sự thật: "Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã cảm thấy đôi mắt của cậu giống hệt An Văn."
Tia hy vọng cuối cùng trong mắt Giang Tự Châu vụt tắt, đôi mắt cậu tối sầm lại, im lặng nhìn chằm chằm vào mắt Phó Thừa.
"Có phải anh là người luôn đặt hoa trên bia mộ của chị tôi mỗi năm đúng không?"
"Đúng vậy." Phó Thừa không phủ nhận: "Sau này tôi đã hỏi thăm về nơi an táng của An Văn thông qua một người bạn ở sở cảnh sát."
Giang Tự Châu cúi đầu mỉm cười, cảm thấy có chút mỉa mai.
"Lần trước đến thăm chị, tôi đã nhìn thấy hoa anh mang tới." Giang Tự Châu cúi đầu nói:
"Tôi đã kể với chị rằng mình đã gặp được một người rất tốt, không ngờ hai người đã biết nhau lâu rồi."
Cậu ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nói ra những lời xác nhận: "Vậy anh thân thiết với tôi như vậy là vì lời hứa với chị gái tôi à?"
Hô hấp Giang Tự Châu không ổn định, ngón tay cầm phong thư hơi run rẩy, lần đầu tiên cậu cảm thấy chờ đợi một câu trả lời lại khó nhọc đến thế.
Trong khoảng thời gian này, quan hệ giữa hai người trở nên mập mờ hơn rất nhiều, dù không nói ra nhưng cũng sẽ bộc lộ qua biểu cảm và ánh mắt.
Phó Thừa có thể thấy rõ tình cảm của Giang Tự Châu dành cho mình, nhìn thấy cậu như vậy, anh không đành lòng buông tay, nhưng cũng không nỡ nói dối cậu.
"Ban đầu đúng là như vậy." Phó Thừa nói: "Cậu và An Văn khác họ, cho nên tôi cũng không rõ hai người có quan hệ họ hàng hay không. Sau này cậu nói với tôi An Văn là chị gái của cậu thì tôi cảm thấy có nói ra hay không cũng không quan trọng nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!