"Chậm quá đấy!" Phó Thừa đứng ở sân tập, liếc nhìn đồng hồ bấm giờ, nhấc chân đá vào người lính cứu hỏa đang thở hổn hển.
Người lính cứu hỏa vừa chạy tới trước mặt anh lại thở hổn hển quay người chạy tiếp về đội hình.
Tiết Kỳ An cau mày, vẻ mặt nghiêm túc đứng cạnh Phó Thừa, thỉnh thoảng cúi đầu viết vào sổ những chỗ mà mọi người cần cải thiện.
Điện thoại trong túi quần rung lên hai lần, Phó Thừa lơ đãng liếc nhìn, là tin nhắn của Giang Tự Châu, hỏi anh buổi tối có thời gian cùng nhau ăn tối không.
Phó Thừa chỉ đơn giản trả lời "được", vừa cất điện thoại vào túi, vừa liếc nhìn Triệu Lâm đang chán nản ngồi bên cạnh.
"Mắt cá chân sưng tấy rồi, lát nữa tôi sẽ kêu Tiêu Cương đưa cậu đến phòng y tế."
Triệu Lâm đang luyện tập thì bị trẹo chân, mắt cá chân sưng đỏ, quần cậu ta xắn lên đến bắp chân, cau mày không nói lời nào.
Cuối tuần Phó Thừa không ở trong đội nên không biết hai người này đang xảy ra chuyện gì, anh bèn gọi Tiêu Cương đang tháo dỡ thiết bị cách đó không xa đến đây.
"Đội trưởng Phó!" Tiêu Cương chạy tới, vô thức nhìn vào vết thương của Triệu Lâm.
Phó Thừa hất cằm về phía Triệu Lâm nói: "Cậu đưa cậu ta đến phòng y tế xem thử đi."
"Vâng!" Tiêu Cương đi về phía Triệu Lâm, vừa tới chỗ cậu ta, Triệu Lâm lập tức cố gắng đứng dậy.
"Tôi không cần anh ta dìu đi!" Triệu Lâm tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Cương, sau đó gọi người khác tới đỡ mình đến phòng y tế.
Phó Thừa nhìn Tiêu Cương: "Sao lại thành thế này rồi?"
Tiêu Cương không giỏi ăn nói lắm, anh ta cứ nhìn bóng lưng khập khiễng của Triệu Lâm, Tiết Kỳ An nở nụ cười đầy ẩn ý, đóng cuốn sổ trong tay lại: "Còn không phải do chủ ý xấu xa của ông chủ Giang à."
Phó Thừa không hiểu gì cả, vì vậy Tiết Kỳ An thì thầm: "Ông chủ Giang đã sắp xếp một nhân viên trong quán cà phê đến hỏi WeChat của Tiêu Cương, cố tình làm Triệu Lâm ghen đó."
Phó Thừa nhớ rằng Giang Tự Châu đã thần bí gọi An Tiểu Mễ lại thì thầm to nhỏ trong ngày tổ chức xem mắt, nhưng anh không ngờ là cậu lại nói với Tiểu Mễ mấy chuyện này.
Mấy ngày nay, Phó Thừa không để ý tới bầu không khí lạnh nhạt giữa hai người này, Tiết Kỳ An đã hỏi riêng Tiêu Cương, cuối cùng xuất sắc kết luận: "Ông chủ Giang này thật hư nha!"
"Cậu ấy rất thông minh." Phó Thừa cúi đầu cười nói: "Xem ra chủ ý của ông chủ Giang đã đạt được hiệu quả đáng kể."
Tiêu Cương hơi ngượng ngùng gãi đầu: "Tiểu Mễ cũng nói như vậy."
"Sau này nếu thật sự ở bên nhau thì nhớ đến Ngã Rẽ mua cà phê ủng hộ, xem như cảm ơn đấy nhé." Phó Thừa vỗ vỗ vai Tiêu Cương.
Tiết Kỳ An "chậc chậc" lắc đầu: "Hết cứu rồi, bộ lọc dày* quá!"
*Ý nói khi yêu đương thì sẽ lọc bỏ đi hết mọi khuyết điểm của người mình yêu, tương tự câu Người yêu trong mắt hóa Tây Thi.
Phó Thừa mỉm cười: "Tôi xin nghỉ 3 tiếng trong giờ ăn tối nhé."
Giang Uyên rất coi trọng cuộc gặp mặt này, ông thực sự đã dành ra cả buổi chiều, nghĩ rằng Phó Thừa không thể rời đội quá lâu nên Giang Tự Châu đã đặt chỗ tại một quán lẩu gần đây.
Điện thoại đặt nhà hàng vừa cúp thì có cuộc gọi đến của Vương Kỳ.
Vương Kỳ đang lái xe: "Anh đang ở trong quán à? Em sắp tới chơi nè."
Giang Tự Châu liếc nhìn Giang Uyên đang ngồi cùng thư ký làm việc, họ xem quán cà phê của cậu thành văn phòng luôn rồi, cậu ra hiệu cho An Tiểu Mễ đem hai cái bánh tới.
"Tối nay không được, ba của anh tới nên sẽ ăn tối cùng nhau."
"Chú tới à?" Vương Kỳ nói: "Vậy thì tốt quá rồi, em sang đón mọi người, gần đây em tìm được một..."
Qua cửa kính trong suốt, Giang Tự Châu nhìn thấy bóng dáng Phó Thừa ở đằng xa, cậu vội vàng ngắt lời Vương Kỳ: "Tối nay anh có hẹn với Phó Thừa rồi, tạm thời không nói chuyện này nữa, hẹn cậu mấy ngày sau nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!