Chương 27: (Vô Đề)

Giang Tự Châu khựng lại một chút, giây tiếp theo, một bóng người cao lớn bước tới, che khuất ánh sáng chiếu tới chỗ quầy bar.

Vương Kỳ hiểu ý, lấy cớ đi hóng hớt buổi xem mắt của mọi người, chân như bôi dầu nhanh chóng tránh đi chỗ khác.

"Tự Châu." Đây là lần thứ hai Phó Thừa gọi cậu như vậy.

Giang Tự Châu ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn anh: "Muốn gọi cái gì?"

Phó Thừa cúi đầu nhìn cậu, nghiêm túc hỏi: "Không có, tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút, chắc chắn tôi đã làm gì khiến cậu không vui rồi."

Anh nói điều này với giọng chắc chắn, không hề có ý định hỏi.

Giang Tự Châu nhìn khuôn mặt điển trai của Phó Thừa, trong lòng cảm thấy chua chua, nếu anh là gay, nhất định sẽ có rất nhiều thụ đổ xô nhào tới.

"Nếu tôi nói đúng thì sao." Giang Tự Châu khoanh tay đứng ở quầy bar, nhìn chằm chằm Phó Thừa: "Anh dỗ tôi à?"

Giang Tự Châu nói xong thì khựng lại, kiểu gì cũng thấy nũng nịu, không ngờ bản thân cậu lại thốt ra một câu như vậy.

Điều làm cậu ngạc nhiên hơn nữa là Phó Thừa lại cười nói: "Dỗ chứ."

Lúc này Giang Tự Châu vô cùng kinh ngạc, cậu nhìn Phó Thừa không nói nên lời.

Phó Thừa quay đầu nhìn các thành viên trong đội cứu hỏa đang nhiệt tình tự giới thiệu: "Nhiệm vụ ngày hôm nay của tôi đã hoàn thành, nếu ông chủ Giang có thời gian thì để tôi dỗ dành nhé?"

"Nhiệm vụ hoàn thành?" Giang Tự Châu cau mày, vô thức nhìn Đoàn Thính Vãn vẫn luôn nhìn về phía này.

"Hôm nay tôi dẫn đội tới đây, vì có cả hiệu trưởng Từ nữa nên nếu không có lãnh đạo đại diện thì có vẻ phía chúng tôi không đủ thành ý." Phó Thừa giải thích.

"Không phải anh tới đây tham gia ngày hội xem mắt à?" Mặc dù đã hiểu được mọi chuyện nhưng Giang Tự Châu vẫn xác nhận lại.

"Không phải." Phó Thừa thản nhiên nói, "Tôi không đăng ký."

Giang Tự Châu cảm thấy trong lòng như có pháo hoa rộn ràng.

Cậu thu dọn quầy bar, dọn dẹp xong thì từ xa liếc nhìn thấy Tiêu Cương, vẻ mặt anh ta đen đến đáng sợ, cậu không nhịn được hỏi: "Sao Tiêu Cương cũng..."

Phó Thừa quay đầu nhìn sang, mỉm cười: "Triệu Lâm đăng ký cho cậu ta đấy."

Tâm trạng của ông chủ Giang đang rất vui vẻ, liền tính toán giúp đỡ người khác, cậu gõ gõ bàn: "Tiểu Mễ!"

An Tiểu Mễ chạy tới trợn mắt nhìn Phó Thừa: "Anh Châu, có chuyện gì vậy?"

"Bây giờ anh đi ra ngoài với Phó Thừa một lát, em giúp anh một chút đi."

An Tiểu Mễ mở to mắt: "Ra ngoài? Đội trưởng Phó, anh không đi xem mắt à?"

"Vốn dĩ tôi đâu có đến đây để xem mắt." Phó Thừa cười nói: "Tôi chỉ dẫn đội tới đây thôi."

Tậm trạng An Tiểu Mễ lập tức vui vẻ, cô "Ồ" lên một tiếng, còn kéo dài âm cuối: "Được rồi được rồi! Anh Châu, anh có việc gì thì cứ giao cho em, nhanh nhanh nào!"

Giang Tự Châu chỉ vào Tiêu Cương, hạ giọng nói vài lời với An Tiểu Mễ, An Tiểu Mễ cười cười, đưa tay ra hiệu OK.

"Vừa rồi cậu nói gì với Tiểu Mễ vậy?" Sau khi ra khỏi cửa hàng, Phó Thừa đưa tay đẩy cửa cho Giang Tự Châu, sau khi Giang Tự Châu ra ngoài rồi, anh mới buông cửa, cùng cậu sóng vai đi về phía Đại học Thiên Tân.

Giang Tự Châu cắm ống hút vào ly nước cam rồi đưa cho Phó Thừa, cậu mỉm cười nháy mắt: "Bí mật."

Các sinh viên học chuyên ngành thứ hai hầu hết đều đã đi làm nên các buổi học được sắp xếp vào cuối tuần, chuyên ngành Bánh ngọt phương Tây khác với các chuyên ngành khác, trong phòng học có nhiều bàn bày đủ loại dụng cụ bếp.

Chuyên ngành này không nhiều người đăng ký học, một lớp chỉ có bốn đến năm học sinh, giảng viên là một phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi, trên tay cầm rất nhiều nguyên liệu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!