Chương 19: (Vô Đề)

Người lớn tuổi thường dậy sớm, rạng sáng ngày hôm sau, ông Phó cựa quậy rồi tỉnh dậy.

Ông lão quay đầu liếc nhìn cái giường bên cạnh, Ngưu Ngưu ôm chăn bông, khuôn mặt ngủ đến đỏ hồng, ông im lặng mỉm cười, rồi quay đầu lại thì nhìn thấy Phó Thừa và Giang Tự Châu đang ngồi trên ghế sofa.

Giang Tự Châu tựa vào vai Phó Thừa ngủ thiếp đi, trên người khoác áo khoác của Phó Thừa, Phó Thừa đang cúi đầu xem điện thoại di động, nghe thấy tiếng động phát ra thì anh ngẩng đầu lên nhìn.

Phó Thừa nhìn thấy ông nội đã tỉnh thì theo bản năng muốn đựng dậy, anh vừa động đậy thì Giang Tự Châu ở bên cạnh cũng tỉnh theo.

"Đánh thức cậu rồi sao?" Phó Thừa nhìn Giang Tự Châu không mở mắt nổi, anh cảm thấy áy náy, thấp giọng nói.

Dường như Giang Tự Châu không nghe thấy anh nói, tóc cậu hơi rối, ngồi trên ghế sofa ngơ ngác nhìn xuống đất, hình như vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.

Phó Thừa nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cậu thì đứng dậy, một tay anh lót ở sau đầu cậu rồi cúi người nghịch nghịch mấy lọn tóc trước trán. Không ngờ vẻ mặt Giang Tự Châu không vui, cậu hất tay trúng vào mu bàn tay của Phó Thừa.

Âm thanh to và rõ ràng này không chỉ khiến Phó Thừa giật mình mà còn làm cho Giang Tự Châu tỉnh ngủ luôn.

Sau khi phản ứng lại, ánh mắt Giang Tự Châu hoảng hốt, cậu vội vàng đẩy Phó Thừa ra đứng dậy: "Tôi không cố ý đâu."

Trong mắt Phó Thừa hiện lên ý cười: "Không ngờ ông chủ Giang lại gắt ngủ như vậy."

Anh nhìn như vậy khiến Giang Tự Châu bối rối quay mặt đi.

Ông Phó không bị thương nặng nên chỉ cần về nghỉ ngơi một thời gian là được. Phó Thừa làm thủ tục xuất viện cho ông rồi đỡ ông lên xe của Giang Tự Châu.

Ông Phó sống tới tuổi này rồi chưa bao giờ thấy chiếc xe nào đẹp và sang trọng như xe thể thao của Giang Tự Châu, ông nghĩ chắc hẳn nhà họ Giang cũng khá giàu có.

"Chú Phó ơi, tối nay chú về nhà hay về đội ạ?" Ngưu Ngưu hỏi.

Phó Thừa trả lời: "Lát nữa đưa ông nội về viện dưỡng lão rồi chú sẽ về đội trước, buổi tối đưa cháu về nhà, không phải ngày mai sẽ tham gia hội thao à."

Ngưu Ngưu reo hò: "Tốt quá rồi! Ngày mai cháu nhất định sẽ giành được thật nhiều hạng nhất!"

Mặc dù đám cháy đã được khống chế nhưng thứ hai Phó Thừa vẫn phải quay lại vùng núi để phụ trách các công việc tiếp theo. Anh về đội báo cáo với Đoàn Nghị và đi xem Hắc Hổ, đến giờ ăn tối thì Phó Thừa dẫn Ngưu Ngưu rời đi.

"Tối nay chúng ta ăn gì ạ?" Vừa bước ra khỏi cửa đội cứu hỏa, Ngưu Ngưu đã nhảy nhót xung quanh, nắm lấy ngón tay của Phó Thừa.

"Cháu chọn đi." Phó Thừa lấy điện thoại di động ra và đưa cho Ngưu Ngưu: "Đồ Trung hay đồ Tây, mì ý, pizza, thịt nướng, cháu có thể chọn từ các món này rồi chú sẽ tìm quán ăn."

Ngưu Ngưu bĩu môi, ngẩng đầu lên như ông cụ non: "Mẹ cháu nói là con trai nhất định phải biết nấu ăn mới lấy được vợ!"

Phó Thừa cười lớn: "Cho nên chú mới chưa kết hôn đó."

Ngưu Ngưu chê cười anh: "Vẫn là chú Giang tốt, chú Giang có thể làm các món ngon và bánh pudding nữa!"

Phó Thừa hất nhẹ cằm: "Chú Giang có một quán cà phê, ở bên kia kìa."

"Cháu muốn đi thăm Giang Tiểu Hầu!" Đôi mắt Ngưu Ngưu sáng lên, nhìn về phía quán cà phê đối diện: "Chúng ta đi tìm chú Giang đi!"

Vương Kỳ đang nằm ườn cạnh quầy bar: "Đi chung nhé! Ngày mai sẽ có vài người bạn nữa cũng tới đấy."

Hôm nay An Tiểu Mễ không có ở đây, cũng chỉ có vài nhân viên làm việc bán thời gian, Giang Tự Châu đứng ở quầy bar không ngẩng đầu lên nói: "Đã nói rồi, ngày mai thật sự có việc, lần sau đi."

"Vậy bọn họ nhất định sẽ nhìn chằm chằm em cho xem." Vương Kỳ tiếp tục lẩm bẩm.

Chuông cửa vang lên, Giang Tự Châu dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn: "Đi tiếp đón khách cho anh đi."

Vương Kỳ miễn cưỡng đồng ý, quay mặt về phía cửa, lập tức nhìn thấy Phó Thừa vừa mới đi vào.

Ngưu Ngưu nhìn thấy Giang Tự Châu, vui mừng vẫy tay: "Chú Giang!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!