Trước cửa phòng khám Bệnh viện số 1 thành phố, viện trưởng viện dưỡng lão và hai nhân viên khác lo lắng đi tới đi lui, ông Kha đang ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Ông ngoại!" Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, ông Kha mở mắt ra thì nhìn thấy Giang Tự Châu một tay ôm Ngưu Ngưu đang vội vã đi ra khỏi thang máy.
"Ông Phó thế nào rồi ạ? Bác sĩ nói sao?" Giang Tự Châu lo lắng hỏi.
Viện dưỡng lão Thiên Thần là viện dưỡng lão hàng đầu ở thành phố Thiên Tân, tuy chi phí cao nhưng môi trường sống và trình độ chuyên môn rất tốt, để một ông cụ bị ngã trong nhà vệ sinh là một vấn đề lớn với viện dưỡng lão vì thế họ rất lo lắng.
Viện trưởng vội vàng chạy tới xin lỗi: "Thật xin lỗi vì đã để xảy ra chuyện như vậy. Có vẻ ông Phó bị bong gân mắt cá chân nhưng để an toàn thì vẫn cứ đi kiểm tra để yên tâm hơn."
Giang Tự Châu gật đầu: "Người lớn tuổi bị ngã ở tuổi này thì nên đi kiểm tra kĩ càng."
Ông Kha hệt như một đứa trẻ muốn được khen ngợi, ông nhướng mày nói: "Cái ông Phó này quá cứng đầu, có nói gì đi nữa cũng không chịu đi khám, còn không chịu nói cho Phó Thừa biết. Vì thế, ông nghĩ ngay đến việc mối quan hệ của người trẻ các cháu rất tốt nên gọi điện thoại luôn cho cháu đấy."
Nói xong, ông cụ nhìn về phía Ngưu Ngưu, ông nghĩ thầm quả nhiên ông đoán không sai mà, hai đứa cháu này quả thật có quan hệ tốt, con trai của đồng đội Phó Thừa mà để cho Giang Tự Châu chăm sóc luôn đây này.
Ngưu Ngưu vô cùng lo lắng, vẻ mặt buồn bã, kéo tay Giang Tự Châu: "Chú Giang ơi, ông cố sẽ không sao chứ ạ?"
"Sẽ không sao đâu, chúng ta chờ thêm một lát nữa nhé." Giang Tự Châu để Ngưu Ngưu ngồi cạnh ông Kha, còn mình thì đứng ở cửa phòng khám nhìn vào trong.
Không lâu sau, cửa phòng khám mở ra, ông Phó ngồi trên xe lăn được y tá đẩy ra ngoài.
"Không có vấn đề gì lớn, mắt cá chân bị bong gân." Bác sĩ tháo khẩu trang ra, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Giang Tự Châu còn tưởng rằng cậu là người nhà của ông Phó: "Nhưng để đảm bảo an toàn thì tối nay nhập viện, ở lại bệnh viện theo dõi một đêm đi, tôi sẽ kê đơn thuốc chống viêm."
Giang Tự Châu gật đầu: "Được, ông của chúng tôi tuổi đã cao, phiền bác sĩ sắp xếp phòng đơn cho ông."
Bác sĩ hơi bối rối: "Việc này... bệnh viện đang quá tải, thật sự không có phòng đơn cho ông cụ được."
Ông Phó nhìn thấy Giang Tự Châu thì liền "hừ" rồi trừng mắt nhìn ông Kha: "Tôi cũng đâu có bị gì đâu mà làm khổ con khổ cháu thế hả!"
"Không cực khổ đâu ạ." Giang Tự Châu cúi xuống an ủi ông: "Mấy ngày nay Phó Thừa không có ở Thiên Tân nhưng anh ấy sắp về rồi. Anh ấy không có ở đây nên cháu càng phải chăm lo cho ông chứ."
Ông Phó không thích nhất là làm phiền người khác, ông thở dài nói: "Tiểu Châu bình thường đối xử với ông rất tốt, bây giờ lại tới chăm sóc ông nữa, ước gì sau này ông có được một đứa cháu dâu giống cháu vậy!"
Giang Tự Châu cười cười không nói gì, nhưng ông Kha lại không vui, ông đứng dậy bước nhanh tới: "Nói cái gì vậy hả! Tiểu Châu nhà tôi là con trai đấy! Cháu dâu cái gì hả? Sao ông không nói Phó Thừa là vợ mà lại là cháu tôi!"
"Này này! Ông nhìn Phó Thừa thử xem, nó cao to vạm vỡ thế, có thể làm vợ được à?"
Mắt cá chân của ông cụ có vẻ cũng không đau lắm, tâm trạng còn rất tốt đấy.
Trước mắt thì ông Phó không sao mà Phó Thừa cũng không đến đây nên viện trưởng thở phào nhẹ nhõm. Cảnh tượng Phó Thừa cứu cụ bà trên sân thượng căn nhà lần trước vẫn còn nguyên trong tâm trí viện trưởng, nhờ có anh mà mới tránh được tai nạn xảy ra.
Viện trưởng rất cảm kích Phó Thừa, nếu như hôm nay ông Phó thật sự bị thương nặng thì ông cũng chẳng biết phải giải thích với Phó Thừa thế nào.
Giám đốc bệnh viện số 1 là bạn của Giang Uyên, Giang Tự Châu gọi một cuộc điện thoại thì bệnh viện liền nhanh chóng xếp một phòng đơn cho ông cụ.
Phía bên bệnh viện đều ổn thỏa hết rồi, ban đầu viện trưởng viện dưỡng lão còn muốn để hai nhân viên ở lại chăm sóc ông cụ, nhưng Giang Tự Châu từ chối.
Viện trưởng thấy thế cũng không năn nỉ nữa, ông đưa ông Kha về viện dưỡng lão.
Sau khi bận rộn nấu ăn và đem bữa tối cho ông Phó thì trời cũng đã tối, Ngưu Ngưu chạy tới chạy lui cả ngày cũng mệt rồi, may mà trong phòng đơn còn có một cái giường cho người chăm sóc, vì vậy, Ngưu Ngưu tắm rửa đơn giản rồi leo lên giường, chắc mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Giang Tự Châu tắt đèn trong phòng rồi bật đèn ngủ nhỏ lên, cậu ngồi bên giường bệnh, lặng lẽ trò chuyện với ông Phó.
"Hôm nay làm phiền cháu quá rồi."
Ông Phó cảm thấy rất không vui: "Mấy người trẻ như các cháu đều bận rộn công việc, đã không có nhiều thời gian rồi mà còn phải đến đây chăm sóc cho ông già này."
Giang Tự Châu lấy một quả táo trong giỏ trái cây ra, ngồi bên cạnh gọt vỏ cho ông: "Ông đừng nói như vậy, công việc của Phó Thừa có tính chất đặc biệt, thời gian hạn hẹp còn cháu thì có nhiều thời gian hơn nên mới đến đây với ông."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!