Chương 17: (Vô Đề)

Trong văn phòng, vẻ mặt Đoàn Nghị nặng nề, trong sân có bốn xe cứu hỏa đỗ sẵn, sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào.

"Một ngọn lửa đã bùng phát ở núi An Phong, cách thành phố Thiên Tân 50 km, đội cứu hỏa của thị trấn đang thiếu nhân lực và trang thiết bị nghiêm trọng, họ yêu cầu đội ngũ của chúng ta hỗ trợ." Đoàn Nghị đứng dậy: "Dẫn đội lên đường ngay lập tức."

Phó Thừa còn chưa kịp ngồi xuống: "Vâng!"

Tiết Kỳ An đợi trên xe đã lâu, thấy Phó Thừa chạy tới, cậu ta lo lắng nhưng chưa kịp nói chuyện thì giọng nói của Đoạn Nghị lại phát ra.

"Phó Thừa!" Đoạn Nghị đứng ở cửa sổ văn phòng: "Hãy đưa toàn bộ thành viên trong đội bình an trở về!"

Phó Thừa nhảy lên xe: "Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Họ đã quen với tốc độ làm việc này từ lâu, xe cứu hỏa hòa vào đường chính, các xe xung quanh nhanh chóng nhường đường.

"Đội trưởng Phó, Ngưu Ngưu đâu?" Triệu Lâm vỗ vai Phó Thừa: "Đừng nói anh vội đến mức quên luôn Ngưu Ngưu ở đó nhé?"

Phó Thừa cầm lấy bản đồ địa hình mà Tiêu Cương đưa tới, nói: "Nhóc đang ở nhà Giang Tự Châu."

"Ai cơ?" Đôi mắt tròn xoe của Triệu Lâm mở to: "Ông chủ Giang? Sao anh lại gửi Ngưu Ngưu đến đó?"

"Chuyện dài lắm." Phó Thừa kiệm lời như vàng*.

*Nguyên bản là "Tích tự như kim", ý chỉ người ít nói, khi nói thì chỉ nói lời súc tích có giá trị.

Triệu Lâm tò mò hỏi: "Không phải chứ, không phải anh nói chỉ đi một lát thôi sao? Một buổi sáng thì có thể dài tới đâu được chứ?"

"Uống chút nước đi, giọng khàn rồi kìa." Tiêu Cương vỗ lên đầu gối Triệu Lâm, đưa ly giữ nhiệt trong tay cho cậu ta.

"Ồ," Triệu Lâm nhấp một ngụm nước trong ly nước, sau đó cúi đầu nhận viên ngậm trị đau họng mới bóc vỏ trong tay Tiêu Cương.

Một người lính cứu hỏa ngồi cạnh Tiêu Cương nhìn thấy điều này thì cười nói: "Đội trưởng Triệu, đã bị cảm rồi mà vẫn dùng chung ly với đội trưởng Tiêu à?"

Triệu Lâm đảo viên ngậm trong miệng: "Quan hệ giữa tôi và đội trưởng Tiêu tốt đến mức có thể mặc chung quần áo, uống chung ly nước đó thì sao! Hơn nữa, tôi bị khàn giọng là vì huấn luyện quân sự, không phải bị cảm lạnh!"

Tiêu Cương cầm lấy ly nước, đưa tay gõ lên mũ của Triệu Lâm: "Nghỉ ngơi một lát đi."

"Ồ!" Triệu Lâm dựa vào Tiêu Cương, mỉm cười nhắm mắt lại.

Người lính cứu hỏa bên cạnh lại muốn trêu chọc tiếp, nhưng Tiêu Cương lại lạnh lùng quay lại nhìn cậu ta, người lính cứu hỏa liền ngậm miệng lại.

Lúc Ngưu Ngưu tỉnh dậy đã là buổi chiều, khi mở mắt ra thì phát hiện mình đã ở trong một căn phòng rất lớn, phải rất lâu sau nhóc mới nhớ ra mình đang ở đâu.

Giang Tự Châu ở trong phòng bếp, Giang Tiêu Viên đang nằm phơi nắng trong sân, Ngưu Ngưu đi xuống lầu, nhìn bốn phía không thấy Phó Thừa đâu thì trong lòng hơi lo lắng.

"Chú Giang ơi." Ngưu Ngưu đi tới phía sau Giang Tự Châu: "Chú Phó đâu rồi?"

Giang Tự Châu đang cầm một cái bát thủy tinh rất đẹp trong tay, cậu nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, cười nói: "Dậy rồi à? Có muốn ăn bánh pudding dâu không?"

Trong bát thủy tinh có bánh pudding màu hồng nhạt hấp dẫn, mới nhìn thôi đã cảm thấy rất ngon rồi, Ngưu Ngưu nuốt nước miếng, rất thành thật gật đầu.

"Chú Phó có nhiệm vụ phải về trước, lát nữa chú đưa cháu về, cháu muốn về đội hay về nhà?"

Ngưu Ngưu đi theo Giang Tự Châu ngồi vào bàn ăn, nhóc dùng thìa xúc một miếng bánh pudding: "Cháu muốn về nhà, ngày mai còn phải đi học."

"Vậy thì chú đưa cháu về nhà." Giang Tự Châu nói.

"Chú ơi, nhà của chú gọi là biệt thự ạ?" Ngưu Ngưu ngây thơ hỏi: "Loại nhà này rất đắt tiền sao ạ?"

Giang Tự Châu suy nghĩ một chút: "Nhà ở thoải mái là tốt rồi, không quan trọng đắt hay không đắt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!