Chương 11: (Vô Đề)

Phương Lị có vẻ ngoài hiền lành, tính tình rất giống Đoàn Thính Vãn, vừa bước vào, ánh mắt bà luôn đổ dồn vào Giang Tự Châu.

"Ông Giang, đã lâu không gặp." Phương Lị dịu dàng bắt tay Giang Uyên, trong mắt bà đầy hoài niệm: "Chẳng mấy chốc mà Tiểu Châu đã lớn vậy rồi à, rất giống Uyển Uyển."

Giọng điệu Giang Uyên cũng tràn đầy hoài niệm: "Đúng vậy, chớp mắt mà Uyển Uyển đã mất được nhiều năm như vậy."

Giang Uyên quay đầu nhìn về phía Giang Tự Châu: "Tiểu Châu, đây là dì Phương."

"Rất đẹp trai." Trên mặt Phương Lị tràn đầy yêu thương, lắc đầu thở dài: "Không nói đến những chuyện kia nữa, đây là con gái tôi, Thính Vãn."

Đoàn Thính Vãn gật đầu, "Đã từng gặp mặt rồi ạ."

Phương Lị kinh ngạc quay đầu nhìn Đoàn Thính Vãn: "Hai đứa từng gặp rồi à?"

Trước mặt người lớn trong nhà, Đoàn Thính Vãn đỏ mặt gật đầu: "Lúc trước con đi gặp Phó Thừa ở quán cà phê của ông chủ Giang thì có gặp một lần."

"Hả?" Phương Lị mở to mắt: "Con đi gặp Phó Thừa à?"

Đoàn Thính Vãn lúng túng liếc nhìn Giang Tự Châu: "Dạ."

Sau khi ngồi xuống, Vương Xuyên nhìn Đoàn Thính Vãn, cười rồi nói đùa: "Hôm nay tôi còn cho rằng giới thiệu nam thanh nữ tú gặp mặt nhau, hẳn sẽ rất xứng đối, nghe như vầy thì có vẻ Thính Vãn đã có người mình thích rồi à?"

Phương Lị liếc nhìn Đoàn Thính Vãn: "Đó là cấp dưới của ông Đoàn nhà tôi, là lính cứu hỏa, hai đứa đã quen biết nhiều năm rồi."

Vương Xuyên hừ một tiếng, vẻ mặt đầy khinh thường: "Lính cứu hỏa? Nhận lương chết* đấy à, công việc thì bụi bặm vất vả, sao có thể so sánh được với Tiểu Châu nhà chúng ta được?"

*Ở đây có nghĩa là mức lương cố định theo quy định của nhà nước, không có phụ cấp, ăn chia hoa hồng theo doanh thu / KPI như lương của các công ty tư nhân.

Câu nói này khiến bầu không khí trong phòng lập tức trở nên xấu hổ, Giang Tự Châu nhìn Đoàn Thính Vãn thì thấy mặt cô càng đỏ hơn, cô hơi hé miệng có chút không phục, muốn phản bác nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm ly nước trước mặt mà không nói gì.

Giang Uyên xoa dịu: "Thấy không có ông Đoàn ở đây nên chú mới dám nói thế à, nếu lúc này có ông Đoàn thì chú đã bị người ta đánh gục rồi."

"Haizzz, chuyện này chẳng phải đã nói rất nhiều rồi sao, khuyên ông Đoàn mãi mà có chịu đâu." Vương Xuyên thản nhiên xua tay: "Một thân bệnh tật, về già lại chịu khổ."

"Cháu nhớ chú Vương ba năm trước bị tai nạn ô tô, mắc kẹt trong xe hơn một tiếng đồng hồ," Giang Tự Châu nói với giọng điệu bình thường như đang tán gẫu: "Nếu không nhờ những người lính cứu hỏa nhận lương chết và làm công việc bụi bặm vất vả này thì đừng nói đến việc làm ăn kinh doanh, cháu sợ là chú Vương còn sống hay không mới là vấn đề đấy ạ."

Giang Uyên hơi ngạc nhiên, ông liếc nhìn Giang Tự Châu, cười nói: "Đúng vậy, trên bản tin đều nói họ là những người gánh vác trọng trách nặng nề, lính cứu hỏa là một nghề tốt."

Vương Xuyên cắn một miếng đồ ăn: "Nghề nghiệp nào cũng có người tốt kẻ xấu. Gần đây, mấy chi nhánh bên tôi đang bị đội cứu hỏa nhắm tới đấy. Mẹ kiếp, bọn họ cứ nói không đạt tiêu chuẩn phòng cháy chữa cháy, không được cấp giấy phép hoạt động, ông đây có tiền mà không làm gì được!"

Giang Uyên khuyên nhủ: "Phòng cháy chữa cháy là việc lớn, không thể qua loa được."

Vương Xuyên xua tay, lười nói mấy chuyện phiền phức này: "Không nói nữa, ăn cơm ăn cơm."

Tuy Giang Tự Châu chỉ kinh doanh nhỏ nhưng lại khéo léo, đứng đắn, còn có thể cùng Vương Xuyên nói cười qua lại. Đoàn Thính Vãn im lặng ngồi bên cạnh Phương Lị không nói được lời nào, cô là người hướng nội, không quen với những dịp thế này, cô ăn được mấy miếng thì không chịu đựng được nữa.

"Mẹ, con muốn rời đi trước." Đoàn Thính Vãn ôm túi xách nhỏ giọng nói.

Trong phòng riêng chỉ có mấy người, Giang Uyên nghe Đoạn Thính Vãn nói vậy thì quay đầu lại hỏi: "Thính Vãn làm sao vậy?"

Đoàn Thính Vãn đứng dậy, nâng ly rượu lên: "Bạn cháu mới gọi nói muốn gặp nên có lẽ cháu phải về trước, mọi người cứ từ từ ăn ạ."

Giang Uyên cười nói đùa: "Là lính cứu hỏa à?"

Đoàn Thính Vãn đỏ mặt, gật đầu: "Dạ."

"Haha, mau đi đi! Chúc mấy đứa sớm ở bên nhau nhé." Giang Uyên cười lớn nói: "Tiểu Châu, con tiễn Thính Vãn đi."

Giang Tự Châu đứng dậy, đi vòng qua sau lưng Đoàn Thính Vãn, lịch sự kéo ghế cho cô, Đoàn Thính Vãn liếc nhìn cậu, nói cảm ơn rồi cùng cậu đi ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!