Hàn Vũ vừa đi vừa hỏi tiểu Đản:
"Tiểu Đản, tấm da này có gì đặc biệt vậy, cũng không thấy có linh khí dao động gì, nhìn đi nhìn lại không khác gì tấm da bình thường."
"Hừ tiểu bối vô tri, vận khí ngươi quá tốt nên mới đạt được một bảo vật được làm từ da của U Minh thú, có thể gọi là báu vật đấy." Tiểu Đản nói.
"U Minh thú? Loại này không phải tuyệt chủng rồi sao? Mà nó có tác dụng gì vậy?" Hàn Vũ đôi mắt sáng lên hỏi.
"Thời đại của ta U Minh thú nhan nhản, bọn này chỉ có đúng một đặc điểm hơn hẳn các loài khác chính nằm ở da của chúng, có thể lưu giữ các loại thần thông, thuật pháp, có lẽ chính vì thế mà đến nay loài này không còn xuất hiện ở phiến thiên địa này nữa." Tiểu Đản hồi tưởng.
"Lợi hại vậy sao, quả nhiên đạo lý hoài bích có tội đâu đâu cũng tồn tại, mà nói như vậy, trong tấm da nát này đang ẩn tàng một thần thông hoặc thuật pháp?" Hàn Vũ hí hửng hỏi.
"Ừm." Tiểu Đản khẽ hừ giọng.
"Nhưng ta thử truyền linh khí vào thì không thấy có phản ứng gì, có phải hỏng rồi không?"
"Dễ thế thì không đến lượt ngươi đâu, để về nhà rồi tính." Tiểu Đản khinh bỉ.
Hàn Vũ nghe vậy thì vui vẻ, đầy mong chờ, muốn trở về để thử ngay.
Đi dạo một lúc cũng không có món gì lọt vào mắt, đang tính trở về nhưng lúc này bọn Thiếu Du mặt mày nhăn nhó chạy tới, trên tay đang cầm một một tờ giấy.
"Vũ ca, may quá huynh đây rồi." Ngọc Linh kêu lên.
"Có chuyện gì vậy?" Hàn Vũ hỏi.
"Câu đố khó quá, bọn đệ vẫn chưa có ý tưởng nào." Thiếu Du ủ rũ rồi đưa tờ giấy cho Hàn Vũ.
Cầm tờ giấy hơi ố màu và rách vài chỗ xung quanh trong tay, hắn âm thầm đánh giá Ngọc Đỉnh các cũng làm giống thật quá đi.
Phía trên tờ giấy có bốn ô vuông, ô đầu tiên được điền sẵn số "không", ở giữa tờ giấy có mấy dòng chữ:
"Bạch Vân cư ngụ
Khổng lồ tứ thủ
Tả nhãn hữu ảnh
Hùng ưng giương cánh
Hướng tới biển trời
Thiên nhãn dẫn lối
Quay đầu bước tới
Tìm về căn nguyên
Thứ ngươi ước nguyện
Chính tại trong tim"
Phía dưới dòng chữ là biểu tượng của Ngọc Đỉnh các, còn lại không còn gì nữa, Hàn Vũ đọc xong thì cau mày suy nghĩ, hồi lâu không lên tiếng.
"Vũ ca xem có gợi ý gì cho bọn muội không, nếu không nhanh thì kho báu bị người cướp mất." Ngọc Linh sốt ruột nói.
"Chỗ này cũng không tiện, hay là về Túy Dương lâu rồi chúng ta cùng tìm đáp án." Trái ngược với sự nóng vội của Ngọc Linh thì Hàn Vũ không nhanh không chậm nói.
"Được, được, chúng ta mau đi thôi." Thiếu Du nói rồi cả bọn đẩy lưng Hàn Vũ đi nhanh khiến hắn cười khổ không thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!