Chương 28: Túy Dương Lâu

Đi về phía tây Bạch Vân Thành khoảng năm dặm đường, có một mặt hồ lớn trải rộng gần trăm dặm vuông.

Do điều kiện khí hậu đặc thù, hồ nước này một năm kết băng tám tháng, nhìn từ trên cao xuống như một tấm gương khổng lồ phản chiếu hình ảnh mây trời, nên người dân nơi đây gọi nó là Kính hồ.

Băng dần tan, sức sống trở lại với Kính hồ. Mặc cho trên mặt nước vẫn còn những mảng băng đang dần dần phân rã dưới nhiệt lực của gió xuân, từng hàng dương liễu vốn đã xác xơ được trồng rất nhiều ven hồ nay đã đâm chồi nảy lộc, khoác lên mình từng lớp áo màu xanh lục tươi mới, soi bóng nước tận hưởng cái nắng sớm của dịp đầu xuân.

Ven hồ, một con đường nhỏ được lát đá xám xanh, sạch sẽ ôm trọn một vòng hồ. Trên nó, thỉnh thoảng người ta tô điểm thêm bằng những khuôn viên trang trí bằng các loại hoa rất đẹp mà Hàn Vũ chưa nhìn thấy bao giờ.

Đây cũng là một trong những địa điểm du lịch nổi tiếng tại Bạch Vân Thành. Khi đến đây, ai cũng sẽ đều cảm nhận được bầu không khí trong lành, tươi mát.

Cũng nhờ vậy, rất nhiều tụ điểm vui chơi ăn uống mua sắm được mọc lên chi chít quanh Kính hồ, khiến sinh ý nơi đây phát triển tột bậc. Nó cũng là nơi tam đại gia tộc tranh giành thị phần khốc liệt nhất.

Tọa lạc tại một ngã ba, bên con đường đá, tại phía đối diện Lam hồ về phía đông, một tòa lầu các ba tầng cao rộng, đang có không ít người đến đây dùng bữa.

Đây chính là Túy Dương lâu, một nhà hàng nổi tiếng ở Kính hồ, cũng là sản nghiệp riêng của Hàn Thiếu Dương.

Hai người Hàn Vũ vừa hướng Túy Dương lâu đi tới, vừa thưởng ngoạn phong cảnh. Trước vẻ đẹp thiên nhiên, Hàn Vũ có phần cảm khái ngâm:

"Liễu non trổ lá xanh xanh biếc

Phơ phất hơi xuân dạ mân mê

Tự hận Phàn Xuyên nơi đất cũ

Nửa che dòng suối nửa cầu quê."

Nhìn cảnh sắc có phần quen thuộc, hắn nhớ lại quê hương kiếp trước, cũng hồ cũng liễu như vậy, mà giờ người đã trôi dạt tận thế giới khác rồi, không biết bằng hữu cố nhân sống thế nào.

Vân Hi trên tay đang cầm một cây kẹo bông to bằng cả cái đầu của cô bé, thấy Hàn Vũ thất thần, đôi mày khẽ cau lại, liền lay ống tay áo hắn nói:

"Vũ ca ca, bài thơ vừa rồi hay lắm."

Hàn Vũ bừng tỉnh, bị Vân Hi kéo trở lại thực tại liền xoa đầu cô bé cười nói:

"Ha ha, tiểu Hi cũng thấy thế sao?"

Hắn nghĩ thầm thơ của Thi Thánh không hay mới là lạ.

"Đúng thế, bài thơ của vị tiểu huynh đệ đây quả nhiên đặc sắc." Chợt một giọng nói chen vào.

Hàn Vũ quay sang, người vừa nói là một tuấn mỹ nam tử mặc một thân áo trắng, tay phe phẩy quạt xếp, môi đỏ má hồng mắt to, lông mày bán nguyệt phối cùng khuôn trang đầy đặn, tạo ra một nét cuốn hút khó tả.

"Vị đại ca này thật đẹp nha." Vân Hi nói thầm với Hàn Vũ.

"Nếu là nữ nhân thì quả thực xinh đẹp, nhưng nam nhân thì có vẻ hơi bê đê." Hàn Vũ cười thầm đồng thời nhìn lại nam tử kia.

"Ồ, không đúng, yết hầu không nổi cục, quả nhiên là nữ bận nam trang, giống mấy cô nàng tomboy kiếp trước, tuy nhiên nàng này có vẻ hợp với hình mẫu liễu yếu đào tơ hơn." Hàn Vũ đánh giá lại.

Vị nữ tử bận nam trang kia thấy ánh mắt Hàn Vũ nhìn chăm chăm vào mình, có chút phật ý, ho nhẹ một tiếng nói:

"Tiểu huynh đệ, trên mặt ta dính gì hay sao?"

"À không, không biết quý danh của đại ca?" Hàn Vũ hơi xấu hổ về hành vi của mình, đành lấp liếm.

"Ta tên Mộ Thiên, cứ gọi Thiên ca là được rồi." Mộ Thiên phất tay nói.

"Vậy hân hạnh được biết Thiên ca, tiểu đệ Hàn Vũ." Hàn Vũ chưa muốn lật tẩy cô nàng này, hắn thuận thế đối đáp.

"Ồ tiểu huynh đệ là người Hàn gia sao? Người Hàn gia ta biết toàn một lũ cục mịch võ biền, đâu có người nào văn nhã như đệ?" Mộ Thiên tỏ vẻ nghi hoặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!